HẠNH PHÚC TÁI SINH

Đoạn nhai bị che kín bởi những tảng đá to lớn, chặn con đường sống.

Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Kỳ ngồi trên một tảng đá, xé mảnh y phục bị nhánh cây cắt nát, trên mặt bị cắt vài vết thương, đụng nhẹ cũng cảm thấy đau đớn.

Trong mắt Triệu Duệ Kỳ lo lắng, từ bên thắt lưng lấy ra hà bao, vẻ mặt mệt mỏi lộ ra vui sướng, hà bao của biểu muội đưa cho hắn không có mất.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hoa văn cây tử đằng, Triệu Duệ Kỳ suy nghĩ, nếu như đánh mất hà bao, không biết khi nào biểu muội mới làm cái khác cho hắn.

Hắn cố gắng xóa đi nhu tình trong mắt, tình cảnh trước mắt rất gian nan, phải còn sống rời khỏi đoạn nhai, mới có thể thú biểu muội.

Mở hà bao ra, mùi thơm nhàn nhạt quanh chót mũi, Triệu Duệ Kỳ lấy dược trị ngoại thương, bôi lên vết thương trên mặt.

Thất hoàng tử đang nằm úp sấp chật vật ở bên cạnh Triệu Duệ Kỳ, mệt mỏi mở ra đôi mắt:

Ta nói...Thế tử điện hạ, chúng ta có thể ra khỏi đây hay không còn không biết, ngươi còn rảnh bôi dược lên mặt?

Triệu Duệ Kỳ tiếp tục bôi dược, giống như không có nghe ra ý tứ đùa cợt của thất hoàng tử, thất hoàng tử liếc mắt xem thường:

Bản hoàng tử biết mình liên lụy đến ngươi, nhưng Yên Nhiên tỷ tỷ sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi có thể đừng bôi thuốc mỡ được không?

Biểu muội sẽ không ghét bỏ thần, nhưng thần không muốn để người bên ngoài nghị luận biểu muội xứng với người mặt xẹo hốc hác.

Ngươi...Ngươi...

Thất hoàng tử xoay người nhìn lên trời, đêm khuya đầy sao, dù có nguyệt sáng phụ trợ nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy rất chật vật và cô độc:

Ngươi cùng Yên Nhiên tỷ tỷ là tuyệt phối, bản hoàng tử không ngờ ngươi lại là loại chung tình, không giống Nhữ Dương vương.

Thần kế tục dũng khí, mưu lược của phụ thân, hết lòng vì Quân yêu nước vậy là đủ rồi.

Nói cũng đúng, nếu mẫu phi ta còn sống, chướng mắt nhất chính là Nhữ Dương vương.

Khóe mắt thất hoàng tử ướt át, che giấu nước mắt:

Lúc ta sáu tuổi mẫu thân...Mẫu thân chết bệnh, trước lúc lâm chung...Ta nhìn nàng được giải thoát. Nàng áy náy với ta, nhưng nàng vẫn chết, cho dù..Cho dù Thần Tiên Động phủ cho nàng tục mệnh đan, nàng vẫn lựa chọn cái chết.

Triệu Duệ Kỳ yên lặng nghe, thất hoàng tử tiếp tục nói:

Nàng là người Thần Tiên Động Phủ, nàng muốn hóa vũ thành tiên, cũng tại vì gặp phải phụ hoàng, nghe nói nàng sắp đắc đạo phi thăng, vận mệnh suy diễn, tình kiếp khó qua, chuyên tâm tu tiên lại bị phụ hoàng dùng quyền lợi tối cao phá hỏng tâm sức của nàng, nhốt nàng bên người phụ hoàng.

( Yul: hóa vũ thành tiên = đắc đạo thành tiên)

Thất hoàng tử...

Triệu Duệ Kỳ có thể hiểu, mẫu thân của hắn không phải cũng giống vậy sao?

Vốn là mẫu đơn diễm áp quần phương, nhưng bị phụ thân biến thành tuyệt tình tuyệt ái, sắp héo rũ suy tàn.

Nhưng Nhàn Nương còn đau tiếc nhi tử, sẽ cố gắng vì hắn an bài tất cả, so với mẫu phi của thất hoàng tử thì nàng càng xứng đáng làm mẫu thân.

Thất hoàng tử cười khổ:

Không phải nàng không quan tâm ta, nhưng trong lòng nàng đại đạo mới quan trọng nhất, phụ hoàng phá hủy con đường phi thăng của nàng, sao nàng có thể thích phụ hoàng, nhất là...Mẫu phi ta từng nói, nàng chịu không nổi hậu cung ba ngàn mỹ nữ của phụ hoàng, ở trước mặt nàng thì thâm tình chân ý, giống như không có nàng sẽ sống không nổi, nàng nói  những gì phụ thân nói đều là những lời dối trá nhất trên đời.

Thất hoàng tử mở to mắt nhìn lên trời cao, giống như chỉ cần làm như vậy nước mắt sẽ không rơi:

Ta không hận mẫu phi, thật sự, một chút cũng không hận nàng, phụ hoàng nói mẫu phi là người rất đơn thuần, người như vậy ở bên cạnh phụ hoàng sống thêm một ngày, sẽ thống khổ thêm một ngày, nàng kiên trì đến lúc ta sáu tuổi, còn nghĩ rằng đã tìm được người đáng giá tín nhiệm để chiếu cố ta, nên mới yên tâm ra đi. Mẫu phi hoàn toàn không biết lòng người khó đoán, ở trong mắt nàng, hắc chính là hắc, bạch chính là bạch, mỗi người đều có tư tâm, sau khi nàng ta có cửu đệ, ta biết mọi chuyện đã thay đổi, nhưng ta cũng không để ý, nếu không phải lúc trước mẫu phi ngoài ý muốn giúp đỡ một người, nếu không phải gặp Yên Nhiên tỷ tỷ, thì ta có lẽ đã chết rồi.

Ta biết ngươi cáu giận ta liên lụy đến ngươi, nhưng nếu ta không ngã xuống đoạn nhai...Thì phụ hoàng vĩnh viễn cũng không tin bọn họ muốn mạng của ta, mà hắn còn cho rằng chổ dựa lớn nhất của ta là Thần Tiên Động Phủ...Linh Ẩn tự, Vạn Pháp Quan sẽ không để ý đến sự sống chết của ta, tuy ta là nhi tử của mẫu phi, nhưng lục khiếu, kinh mạch không thông, không có cách gì kế thừa y bát của mẫu phi.

Hắn giống như bầu trời đêm, cả người đầy vết thương, không có ai tới gần hắn...Triệu Duệ Kỳ ôm Tiểu Thất:

Thần...Thần không oán hận thất hoàng tử.

Tiểu Thất nức nở, cũng không né tránh vòng ôm ấp của Triệu Duệ Kỳ, hắn không được Thần Tiên Động Phủ quan tâm, lại vì xuất thân là hoàng thất mà bị người thiết kế hãm hại.

Vẻ mặt hắn luôn mang theo nét hồn nhiên vui cười bất quá là che giấu tâm hồn vỡ nát của hắn mà thôi.

Hắn cũng không thèm để ý đến bất cứ kẻ nào, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không khát cầu người khác để ý?

Ngươi không biết, ta bị mang đến Thần Tiên Động Phủ, bọn họ...Trong mắt bọn người đại đạo cốt tiên, phàm nhân giống như con kiến, lúc biết ta không có cách nào tu hành, bọn họ không còn để ý đến ta, thậm chí quên ta không giống bọn họ, cần phải ăn cơm, nghe rất buồn cười đúng khôngTa thiếu chút đã bị chết đói.

Triệu Duệ Kỳ nói:

Thần tiên nhìn rõ hồng trần, không vui không giận, không bi không oán, có thể bọn họ cũng không biết hỉ nộ ái ố.

Ai nói bọn họ cái gì cũng có thể nhìn thấu?

Tiểu Thất ngửa đầu nhìn Triệu Duệ Kỳ, trong mắt hiện lên cơ trí giảo hoạt:

Nếu nhìn thấu, thì bọn họ đã sớm phi thăng thành tiên rồi. Ta thiếu chút nữa là bị chết đói, nhưng bọn họ lại không biết, ta chiếm giữ miếu, đốt cháy đan phòng, ha ha...Ha ha...Bọn họ chưa bao giờ nghĩ ta lại dám làm như vậy, bọn họ quá coi thường ta rồi, cũng quá xem trọng chính mình, xung quanh đan phòng cũng không bố trí cơ quan gì, chỉ là dùng trận đồ...Ta nói cho ngươi biết, lúc ta hai tuổi đã xem trận đồ đó rồi.

Bọn họ không trách ngươi?

- Trong mắt bọn họ ta chính là phế vật, một tên phế vật có thể phóng hỏa đốt đan phòng sao?

Tiểu Thất cay đắng, có đắc ý, cũng có chua xót.

Triệu Duệ Kỳ muốn phù chính thất hoàng tử, xoay người nhảy xuống, quỳ một gối ở trước mặt thất hoàng tử.

Cắn ngón trỏ, dùng máu vẽ một trận đồ đơn giản trên mặt đất, Tiểu Thất mở to mắt:

Ngươi cũng biết?

- Ta đã từng xem một quyển đơn lẻ, bên trong có mấy trận đồ đơn giản.

Triệu Duệ Kỳ không nói hết với thất hoàng tử, cuối bản đơn lẻ là một trận đồ phức tạp đến cực hạn.

Nếu lấy tính mạng thi triển đại giới, có thể khiến cho thời gian đảo lưu.

Thời gian đảo lưu chính là mơ ước thiết tha của biết bao nhiêu người, nhưng thi triển trận pháp ngoài chuyện từ bỏ tính mạng, còn phải có thành tâm...Thành tâm vì người đó mà đảo lưu.

Hơn nữa khả năng thành công lại rất thấp, trăm ngàn năm qua có rất nhiều người có phúc phận biết đến trận đồ này.

Nhưng người có thể thi triển, hầu như không có, ai cũng không biết khi nào, lúc nào thời gian sẽ đảo lưu, ai lại cam nguyện vì người kia mà làm giá y.

Triệu Duệ Kỳ họa trận đồ ngụ ý trung thành, là chọn chủ, lấy máu thay mực, cao giọng nói:

Lão thiên ở trên cao, Triệu Duệ Kỳ nguyện nhận thất hoàng tử làm chủ, nếu ruồng bỏ chủ nhân, nguyện ý chịu liệt hỏa đốt người...

Thất hoàng tử từ trên tảng đá nhảy xuống, tự cắn ngón tay của mình, dùng máu nhỏ giọt vào trận đồ, phá lời thề của Triệu Duệ Kỳ, Tiểu Thất đánh lên vai Triệu Duệ Kỳ:

Bản hoàng tử làm chuyện vô sỉ với ngươi.

Hắn nói ra bí mật, có ý muốn đổi lấy sự trung thành của Triệu Duệ Kỳ.

Hôm nay hắn lỗ mãng đuổi theo con mồi, theo tâm ý của người muốn ám hại hắn, phân tán thị vệ, tự rớt xuống đoạn nhai, tất cả đều là hắn an bài.

Nhưng lúc hắn rơi xuống đoạn nhai Triệu Duệ Kỳ lại ra tay cứu giúp...Mà hắn lại kéo Triệu Duệ Kỳ cùng rơi xuống.

Nhữ Dương vương phủ là trợ lực lớn nhất mà hắn muốn có, thế tử Triệu Duệ Kỳ đáng giá để hắn mượn sức.

Tất cả kế hoạch đều hoàn hảo, nhưng hắn lại đánh giá sai nhân tâm, xem nhẹ lực ảnh hưởng của Yên Nhiên đối với hắn.

Triệu Duệ Kỳ đã đem tính mạng giao cho hắn, nếu hắn nổi lên suy nghĩ xấu xa muốn hy sinh Triệu Duệ Kỳ, thì Yên Nhiên tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?

Nàng sẽ hận hắn cả đời, huống chi mới vừa rồi Triệu Duệ Kỳ còn ôm hắn...

Tiểu Thất quay người, khàn khàn nói:

Ta tính kế ngươi, cũng muốn được Nhữ Dương vương thế tử duy trì, nhưng ta không muốn bức bách ngươi phải trung thành.

Triệu Duệ Kỳ nói:

Thất hoàng tử, ta Triệu Duệ Kỳ nguyện trung thành với ngươi.

- Không miễn cưỡng?

Tiểu Thất nhìn chằm chằm Triệu Duệ Kỳ:

Người Thần Tiên Động Phủ chỉ theo đuổi trường sinh, theo đuổi hóa vũ thành tiên, bọn hắn sẽ không giúp gì cho ta, hiện nay trừ chuyện được phụ hoàng sủng ái ra, thì ta chỉ có hai bàn tay trắng...Trận đồ ngươi cũng hiểu, hao phí nhiều lắm, nếu dùng trận đồ, Thần Tiên Động Phủ sẽ biết, bọn họ sẽ tới bắt ta, căn cứ theo mật ước, ngôi vị hoàng đế thay đổi, bọn họ tuyệt đối không thể nhúng tay, trận đồ không thể dùng.

Thực lực của ta so với ca ca đệ đệ còn kém xa, Yên Nhiên tỷ tỷ từng nói, phụ hoàng sủng ái ta chính là bùa đòi mạng.

Triệu Duệ Kỳ nắm lấy vạt áo của Tiểu Thất, cúi đầu hôn lên đấy:

Điện hạ không cho thần dùng trận đồ tuyên thệ trung thành, thần liền dùng phương pháp của tổ tiên, năm đó tổ tiên thần từng dùng phương pháp này tỏ rõ sự trung thành với khai quốc hoàng đế, tổ tiên thần từng là một phương chư hầu, mà khi đó khai quốc hoàng đế chỉ là một thư sinh bình thường, Nhữ Dương vương phủ  từng nói đến điển cố (chuyện xưa), hậu nhân Triệu gia am hiểu nhất là mạo hiểm, dù bên cạnh người không có thiên quân vạn mã, thần cũng không né tránh, thần nguyện ý trung thành với điện hạ, chấn hưng đế quốc.

Trong ánh mắt của thất hoàng tử hiện lên kinh hỉ, nâng Triệu Duệ Kỳ dậy, bọn hắn cao thấp cách biệt, nhưng Tiểu Thất lại đánh vào vai Triệu Duệ Kỳ, rồi nói:

Ta nhớ kỹ.

Tiểu Thất tới gần Triệu Duệ Kỳ, cười nói:

Về sau ta sẽ gọi ngươi là tỷ phu.

Triệu Duệ Kỳ nhận thất điện hạ làm chủ, là suy nghĩ sâu xa cho con đường sau này.

Đương nhiên cũng có một phần nhiệt huyết, hắn không muốn cứ băn khoăn suy nghĩ con đường vô tận.

Nắm giữ thực lực tài năng sẽ giúp hắn bảo trụ được tước vị, Nhữ Dương vương không chỉ xem xét trong phủ, mà còn phải lo lắng người bên ngoài.

Thất hoàng tử có thể bày ra cục diện  hôm nay, đủ để thấy năng lực của hắn cũng không kém.

Còn một điểm Triệu Duệ Kỳ vẫn để ở trong lòng, Tuy thất hoàng tử nói là không thèm để ý, nhưng đã đề cập tới bí mật này, Triệu Duệ Kỳ chỉ có thể đưa ra lựa chọn.

Vì sao nhất định phải gọi bên biểu muội?

- Hì hì...

Tiểu Thất giống như thường ngày hoạt bát sinh động:

Yên Nhiên tỷ tỷ không hề yếu kém hơn ngươi, nàng nha...Sẽ khiến những người có mặt ở đây chấn động, quan trọng là ta thích Yên Nhiên tỷ tỷ nhất.

Thấy Triệu Duệ Kỳ nghi hoặc, Tiểu Thất càng cười vui vẻ, có thể múa ra bộ kiếm pháp như vậy, tư chất của Yên Nhiên không phải nữ tử tầm thường nào cũng có thể sánh bằng.

Chỉ có hắn nhìn ra Yên Nhiên múa kiếm rất huyền diệu, có Triệu Duệ Kỳ trung thành duy trì, Yên Nhiên tỷ tỷ cũng sẽ toàn lực duy trì chính mình.

Tiểu Thất vui sướng, trong lòng lại tự phỉ nhổ chính mình, hắn học được tâm cơ thâm trầm.

Nhưng chuyện hôm nay cả đời hắn sẽ không quên, sẽ không cô phụ Triệu Duệ Kỳ trung thành duy trì.

P/s: Vì sao cơ hội trọng sinh lại giành cho Yên Nhiên, tuy Yên Nhiên rất thảm, nhưng trên đời không phải không có người so với nàng còn thảm hại hơn.

Tác giả bắt đầu viết truyện này đã suy nghĩ nhất định có người nào đó đã trả giá cái gì đấy, mới khiến Yên Nhiên có cơ hội trọng sinh, chương này có lẽ giải thích điều này.

Triệu Duệ Kỳ là nam nhân tốt, hắn yêu sâu, yêu thật, vì Yên Nhiên cam nguyện trả giá, hắn đem cơ hội trọng sinh nhường cho Yên Nhiên.

Khiến Yên Nhiên có cơ hội trọng sinh thay đổi số phận không còn tiếc nuối, có lẽ Yên Nhiên sẽ không chọn hắn, nhưng hắn không oán không hối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi