HẠNH PHÚC TÌM LẠI

Khánh An nhè nhẹ nhấc cánh tay William đang ôm ngang người mình, rồi chầm chậm đẩy chiếc chăn sang một bên, cố hết sức khẽ khàng để không làm kinh động đến giấc ngủ của anh. Nhất cử nhất động cô đều cân nhắc kỹ càng cẩn thận và chỉ dám di chuyển từng milimet khi đã nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng đều đặn ở bên.

Sau một hồi ngọ nguậy cuối cùng cũng an toàn chạm được chân xuống đất. Cô rón rén luồn ra cửa, rồi nhón chân dọc hành lang về phía nhà vệ sinh. Mỗi lần sàn gỗ vô tình phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ, Khánh An giật thót mình, nín thở nghe ngóng. Khi không thấy động tĩnh gì thì mới dám đi tiếp. Đoạn hành lang bình thường đi hết mấy bước chân, mỗi lần lén lút lần mò trong bóng đêm thế này đều trở thành một quãng đường dài.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chút ánh sáng leo lét của đèn đường hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ chỉ đủ để lờ mờ thấy đường. Tuy nhiên, điều kiện thiếu thốn ánh sáng này không làm khó Khánh An. Sau những lần lọ mọ trong đêm, cô đã dần ghi nhớ vị trí của từng vật dụng trong căn buồng nhỏ này.

Khánh An nhanh nhẹn mở ngăn kéo bên dưới bồn rửa mặt với lấy chiếc lọ nhỏ tận cùng bên trong, được giấu kín đằng sau đống đồ gia dụng. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương. Cô cắn môi thật chặt, cố đánh lạc hướng bản thân từ cơn đau mỗi lúc một dồn dập hơn trong đầu. Bàn tay vội vã dốc thuốc bỏ vào mồm. Vừa nuốt viên thuốc vào bụng, cô ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối chờ đợi thuốc phát tác dụng.

Những cơn đau đầu này thật kỳ quặc. Đến không báo trước, và cũng chẳng theo chu kỳ gì. Ban ngày cũng như ban đêm không hề kiêng nể. Mỗi lần ập đến thì như bão đánh, đau buốt nhức nhối như có búa bổ, choáng váng quay cuồng làm mặt mày tối sẩm. Nhưng thuốc vào một cái thì rút nhanh gọn nhẹ không để lại dấu vết. Vì thế mà bây giờ cô không thể sống thiếu những viên tròn tròn nhỏ xíu thần kỳ này.

Khoảng mười phút sau, cơn đau bắt đầu dịu đi, mắt cũng dần lấy lại được thị lực. Khánh An lảo đảo đứng dậy, lần mò cất lọ thuốc vào chỗ cũ. Vì mắt vẫn chưa nhìn rõ được hoàn toàn, nên bất cẩn làm rơi chiếc lọ xuống sàn nhà. Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ làm cô phải nín thở nghe ngóng. Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, mới dám thở nhẹ ra, cất lọ thuốc đi rồi rón rén quay lại phòng ngủ.

Tuy nhiên kế hoạch hành sự trong bí mật không hoàn toàn thành công như ý muốn. Cô vừa đặt lưng xuống giường thì William khẽ cựa mình kéo cô vào lòng, giọng ngái ngủ:

- Em đi tiểu đêm đấy à?

Khánh An giật mình xoay người về phía anh.

- À, vâng... - Cô thì thầm. - Xin lỗi làm anh thức giấc.

- Không sao. - William siết nhẹ vòng tay quanh người cô. - Có điều...

- Dạ? - Khánh An chột dạ, toàn thân bất giác cứng đơ. Lẽ nào anh đã nảy sinh nghi ngờ?

- Lần sau nếu không muốn đi một mình thì cứ đánh thức anh dậy. - William hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt vẫn lười biếng nhắm lại.

- À, vâng... - Khánh An khẽ gật gật đầu.

William không nói gì thêm. Không gian tĩnh lặng, tiếng nhịp thở dần trở nên dài sâu đều đặn. Có vẻ anh đã chìm lại vào giấc ngủ. Khánh An thở nhẹ ra, cuối cũng đã có thể thả lỏng người. Cô nằm trằn trọc thêm một lúc thì cơn đau đầu tan hẳn. Mí mắt bắt đầu chùng xuống, giấc ngủ kéo đến lúc nào không hay.

---

Tích tọc... Tích tọc... Tích tọc...

Cả thư viện yên lặng như tờ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đều đều trong không gian. Thi thoảng vang vẳng vài tiếng bước chân xa gần, tiếng giấy tờ loạt xoạt, nhưng không ai buồn thì thào to nhỏ. Xem ra áp lực thi cử bắt đầu kề cập trong tâm trí các sỹ tử.

Kiều Anh ngước nhìn kim phút ì ạch chuyển mình trên chiếc đồng hồ treo tường. Mới có nửa tiếng thôi à? Cô thở dài. Vậy mà cứ như là đã ngồi mài ghế thư viện cả ngày rồi ấy. Đúng là chỉ khi ngồi học thời gian mới trôi chậm chạp thế này. Cô đưa mắt liếc nhìn Khánh An đang cắm cúi ghi ghi chép chép bên cạnh, lòng thầm bái phục khả năng tập trung của người bạn. Bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi học.

Không kiềm chế nổi sự ngứa ngáy nóng ruột của mình, cô huých khuỷu tay Khánh An hỏi nhỏ:

- Thế nào rồi?

Khánh An vẫn không dừng ghi chép, thì thầm trả lời bạn:

- Đến đoạn lịch sử kinh tế châu Âu rồi.

- Không, tớ không hỏi về môn lịch sử. - Kiều Anh cố giữ nhỏ tiếng để mọi người bên cạnh không phàn nàn. - Về sức khoẻ của cậu cơ.

Khánh An dừng bút, ngẩng đầu nhìn Kiều Anh.

- Cậu yên tâm. - Cô nhoẻn cười. - Tớ khoẻ re ấy mà.

- Vậy sao? - Kiều Anh nhìn cô tỏ vẻ không tin. - Dạo này cậu còn bị đau đầu không?

Câu hỏi của Kiều Anh làm Khánh An sực nhớ ra, vội lục túi sách của mình. Cô khẽ thở ra khi tìm thấy lọ thuốc ở đáy túi. May mà cô đã nhớ bỏ thuốc vào túi trước trước khi ra khỏi nhà sáng nay. Từ lúc đi chơi biển trở về, những cơn đau đầu ập đến khá thường xuyên. Mới có hai tuần mà đã dùng hết một lọ thuốc giảm đau. Sáng nay đã phải lấy ra một lọ mới.

Nhìn lọ thuốc trong tay Khánh An, Kiều Anh mặt mày thất sắc:

- Cậu phải dùng thuốc à?

Không muốn Kiều Anh phải lo lắng, Khánh An cười xoà cất lọ thuốc lại vào trong túi:

- À, không. Chỉ là đề phòng thôi.

Thấy mặt mũi Kiều Anh vẫn xám xịt không khá lên là mấy, Khánh An tươi tỉnh động viên bạn:

- Thực là không sao mà. Tớ không chết được đâu mà cậu lo.

- Phủi phui cái mồm cậu. - Kiều Anh vội bịt mồm Khánh An. - Chết gì mà chết.

Người quản thư viện đang kiểm kê đầu sách ở gần đấy bắt đầu chú ý tiếng rục rịch của hai nàng. Anh chậm rãi bước tới ra dấu cho hai cô yên lặng, nhưng không quên để lại một cái nháy mắt tinh nghịch. Hai nàng cười cười cúi đầu xin lỗi, tự giác dừng việc thì thầm to nhỏ để quay trở lại với đống sách vở khô khan.

Nhưng chưa được năm phút, khi anh thủ thư vừa đi khuất, Kiều Anh lại khều tay bạn:

- Mà anh chàng Trần Huy có liên lạc gì không?

Khánh An khẽ lắc đầu. Kể từ hôm ở bệnh viện, Trần Huy không còn đến tìm cô nữa.

- Chẳng lẽ anh ấy chịu rút lui dễ dàng như vậy sao? - Kiều Anh ngạc nhiên. Cô không tin được là một người kiên nhẫn chờ đợi suốt cả ngày giời trong mưa bão như vậy mà lại bỏ cuộc chỉ sau một hôm.

Khánh An không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài khung cửa kính. Hôm nay là một ngày nắng vàng thật đẹp. Nhưng không hiểu sao cô lại thấy vương vấn đâu đó một nét buồn.

---

- Xin lỗi em, anh có cuộc họp gấp, chắc sẽ đến muộn khoảng nửa tiếng. Em cứ đến thẳng nhà hàng nhé. - Tiếng nói trầm trầm trong điện thoại thấp thoáng sự áy náy.

- Không sao anh ạ. - Khánh An lắc đầu theo thói quen mặc dù biết rằng người bên kia không thể nhìn thấy. - Em sẽ đến trước lấy bàn đợi anh. Không cần phải vội đâu, chúng ta có cả buổi tối mà.

- Em nhớ vào trong đợi, đừng đứng ở cửa.

- Vâng ạ. - Khánh An gật nhẹ đầu.

- Em cứ gọi đồ uống... - William nói thêm. - À, nhưng đợi anh đến thì hẵng gọi rượu...

Điều này anh không nói, Khánh An cũng biết. Kinh nghiệm say rượu đau thương lần trước vẫn chưa phai mờ trong trí nhớ của cô.

- Nếu đói thì gọi tạm cái gì ăn trước nhé. - William dường như vẫn chưa hoàn toàn yên lòng.

Khóe môi Khánh An không khỏi cong lên thành một nụ cười. Chỉ là nửa tiếng đợi thôi, nhưng với bệnh lo xa kinh niên, không ngạc nhiên là anh nghĩ ra được một danh sách dài các điều để căn dặn.

- Anh đừng lo. Nhà hàng Pháp thường phục vụ bánh mì trong lúc đợi mà. Anh phải dặn dò em đừng ăn nhiều quá mới đúng.

Một tiếng cười nhẹ vang lên trong ống nghe điện thoại. Khánh An biết mình đã thành công làm dịu bớt phần nào sự lo lắng của người chồng.

- Được rồi. Anh đi họp đi. Em còn phải chuẩn bị thì mới kịp giờ. - Cô nói nhanh rồi cúp máy đề phòng vẫn còn nhiều điều khác nữa trong danh sách.

Khánh An cất điện thoại sang một bên, nhanh nhẹn quay trở lại với việc mông má đang làm dở. Đôi môi mím nhẹ để lớp son óng ánh dàn ra đều đặn. Cô với trong ngăn kéo lọ nước hoa thơm ngát mùi hoa hồng dại, xịt nhẹ lên cổ và xung quanh cổ tay, thích thú tưởng tượng vẻ mặt say mê ngây ngất của anh khi ôm mình trong vòng tay.

Hôm nay cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo. Vì đây không đơn thuần là một buổi đi chơi bình thường, mà là để chúc mừng sinh nhật của anh. Cô đặt bàn ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng từ hơn tháng trước và cũng chuẩn bị quà bánh đầy đủ. Bánh sinh nhật do tự tay cô làm, đến giờ sắp sẵn, các nhân viên nhà hàng chỉ việc mang ra cùng nến và hoa.

Sau khi đầu tóc gọn gàng, phấn son đầy đủ, Khánh An tung tăng nhảy lên tàu đi đến điểm hẹn trên con phố nhộn nhịp ngay chính giữa trung tâm thủ đô. Vừa tới nơi, người nhân viên phục vụ lịch sự giúp Khánh An cởi áo khoác ngoài rồi đưa cô tới bàn của mình ở gần cửa sổ.

Cô ngồi xuống chiếc ghế nệm bọc da màu kem, trầm trồ ngắm nhìn trang trí nội thất tinh tế và quyến rũ xung quanh. Nhà hàng được bày trí theo phong cách đồng quê của vùng Provence và Tuscany với lò sưởi củi khô lớn ở giữa phòng và hoa anh đào phủ kín trần nhà, tạo ra một không khí ấm cúng thân mật. Nhà hàng không lớn nhưng các bàn được đặt cách xa nhau đảm bảo sự riêng tư cho các cặp đôi. Mỗi bàn đều được phủ khăn trải bàn trắng toát, dao dĩa ly rượu đủ loại được bày biện đẹp mắt cùng ánh nến lung linh huyền ảo. Chỉ nhìn ảnh và đọc giới thiệu trên trang mạng điện tử đúng là không thể nào cảm nhận được hết bầu không khí lãng mạn độc nhất này.

Nhìn ngắm nhà hàng một lúc cũng thấy chán, Khánh An bắt đầu hướng mắt ra cửa sổ nhìn dòng người bận rộn đi lại ngược xuôi ở bên ngoài, để những dòng suy nghĩ miên man thoả sức bay bổng.

- Chào em!

Giọng nói dịu dàng cất lên bên tai đưa cô trở lại với hiện tại. Đôi mắt rời khỏi dòng người hướng về phía tiếng nói vừa phát ra. Sự hiện diện không ngờ tới của người đàn ông trước mặt khiến Khánh An suýt chút nữa phải đứng bật dậy vì kinh ngạc.

- Anh Huy! Sao anh lại ở đây?

Trần Huy không trả lời ngay mà kéo chiếc ghế da ngồi xuống, dường như không có ý định rời đi.

- Vì em nhất quyết không gặp anh ở trường, anh đành phải dùng cách này. - Anh từ tốn lên tiếng.

- Anh...

Khánh An bàng hoàng tới mức không nói nổi ra lời. Người biết cô và William gặp nhau tối nay ở đây chỉ có Kiều Anh. Lẽ nào người bạn lại vì thương xót cho anh chàng này mà bán đứng cô như vậy?

Dù biết còn lâu William mới tới, sự lo lắng nhấp nhỏm trong lòng khiến cô không kìm được mình đưa mắt nhìn quanh một lượt. Lần trước William đã nói anh sẽ không bao giờ giận dữ với cô và dặn cô phải tin tưởng anh. Nhưng Khánh An vẫn không muốn anh phải phiền lòng, đặc biệt là trong ngày sinh nhật của mình.

- Em yên tâm. Anh sẽ rời đi trước khi anh ta tới. - Trần Huy nhỏ nhẹ. - Anh chỉ muốn xin em một vài phút.

Anh ta đã tới tận đây thì có nghĩa là sẽ không dễ dàng để đuổi đi, muốn tránh né cũng không có đường nào để trốn. Vậy thì chỉ đành hi vọng anh ta nói nhanh nhanh lẹ lẹ những điều muốn nói trước khi William xuất hiện.

- Được rồi. Anh nói đi. - Khánh An miễn cưỡng gật đầu.

- Anh có cái này cho em.

Vừa nói Trần Huy vừa lôi ra từ trong túi áo của chiếc áo măng tô một tấm hình cũ sờn đặt lên bàn. Chưa cần nhìn, Khánh An cũng đã hiểu ý định của anh là gì.

- Anh Huy, em đã nói rồi. - Cô kiên quyết. - Hiện tại em đang sống rất tốt. Anh không cần phải...

- Em thực sự không muốn biết về cha mẹ của mình sao? - Anh ngắt lời cô.

Cha mẹ...! Sự xao động mạnh mẽ dấy lên trong đáy lòng Khánh An. Bức hình kia là của cha mẹ cô sao? Kể từ lúc tỉnh dậy từ hôn mê, mặc dù cố chôn chặt trong đáy lòng mình sự tò mò về quá khứ, cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về người cha, người mẹ không biết mặt của mình. Cha mẹ cô là người như thế nào? Họ có yêu thương cô nhiều không? Hay đơn giản là cô nhìn giống cha hay giống mẹ mình nhiều hơn?

Trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì, bàn tay đã mân mê tấm hình từ lúc nào. Người đàn ông với nụ cười hiền, và người phụ nữ với đôi mắt sáng long lanh. Họ mỉm cười hạnh phúc nắm tay một đứa bé chừng sáu, bảy tuổi có bím tóc buộc thành hai túm ngoe nguẩy, nhoẻn miệng cười khoe hàm răng sún hụt mất mấy cái. Cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc.

- Đấy là bức ảnh chụp năm em lên sáu tuổi. - Trần Huy chậm rãi. - Lần đầu tiên đi học...

Cô nhóc trong hình mặc chiếc váy xanh nước biển dài tới đầu gối, chỉnh tề trong tất trắng giầy đen, đằng sau lưng đeo một cái ba-lô nhỏ.

- Ngày hôm đấy, bố mẹ em rất lo lắng, thậm chí còn xin nghỉ làm nửa ngày để đưa em đến trường. Anh cũng rất lo cho em nằng nặc đòi đi theo, làm bố mẹ anh phải đi cùng. Vậy là ngày đầu tiên đi học, em đã có cả một phái đoàn theo đuôi. - Trần Huy bật cười nhớ lại những tháng ngày cũ.

Đôi môi Khánh An cũng không kìm được nụ cười. Cô di nhẹ ngón tay trên mặt tấm hình như muốn chạm vào những mảnh ký ức đã bị quên lãng.

Trần Huy rút ra một tấm hình khác từ túi áo.

- Còn đây là...

Anh đang định đặt lên bàn thì bị Khánh An đột ngột ngăn lại.

- Đủ rồi, anh Huy.

Bàn tay của Trần Huy khựng lại, đáy mắt không giấu được sự ngạc nhiên hoà lẫn trong hụt hẫng. Những tưởng đã có thể hé mở cánh cửa để lại gần hơn, chạm vào những cảm xúc chôn kín bên trong của người con gái đối diện...

Khánh An đẩy tấm ảnh về phía trước, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:

- Sẽ không có ích gì đâu. Tôi sẽ không nhớ lại.

- Chưa thử làm sao em biết được? - Trần Huy nôn nóng.

Cô lặng nhìn anh một vài giây, rồi cất giọng nhẹ bẫng:

- Là vì tôi không muốn nhớ lại bất kỳ một điều gì cả.

- Em không muốn? - Trần Huy cau mày.

- Phải, tôi không muốn. - Khánh An khẳng định chắc nịch như không gì có thể khiến cô đổi ý.

Trần Huy vội rướn người về phía trước nắm lấy tay cô, ánh mắt van lơn cầu khẩn:

- Em phải nhớ, Khánh An. Em không thể trốn tránh mãi mãi.

- Anh Huy! - Khánh An thảng thốt, cố rút tay ra, nhưng bàn tay của anh siết mạnh khiến cô không thể ngọ nguậy.

- Em muốn sống trong đau đớn đến khi nào?! Phải ngất xỉu vào viện bao nhiêu lần nữa mới đủ đây?! - Giọng Trần Huy trở nên gay gắt. Những lo lắng sợ hãi sâu kín không thể kiềm chế được nữa mà bộc lộ trong lời nói.

Khánh An ngỡ ngàng nhìn ánh mắt tràn đầy thương xót của người đàn ông trước mặt.

- Anh... đã biết được những gì?

Trần Huy không nói gì, nhưng nét mặt khắc khổ đã trả lời tất cả.

Phải, anh đã biết rõ bệnh tình của cô. Nó không chỉ đơn thuần là chút di chứng cỏn con từ vụ tai nạn, mà tiềm ẩn một vấn đề lớn hơn. Trí nhớ bắt đầu có dấu hiệu quay trở lại, nhưng vì một lý do nào đó đã bị kìm hãm lại, khiến vết thương cũ trong não bộ sưng tấy lên. Hiện tại chỉ là những cơn đau đầu chóng mặt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về lâu về dài nếu không giải toả được lực kìm hãm đó, đến cả bác sỹ cũng không biết hậu quả là như thế nào.

Lúc đầu anh cứ nghĩ là vì ký ức cũ đau thương đó, khiến tiềm thức tự động trốn tránh đào thải. Nhưng bây giờ thì anh mới biết đó là một quyết định có chủ ý.

- Nói cho anh biết, em đang sợ hãi điều gì? - Trần Huy nắm tay cô chặt hơn. - Hay là em sợ sẽ không còn yêu anh ta được như trước nữa nếu em nhớ ra mọi chuyện với anh?

- Không phải. - Khánh An đứng bật dậy, cố giằng tay ra trong phẫn nộ. - Anh đi đi. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Trần Huy không dễ dàng buông tay. Anh đã lỡ buông tay nhiều lần, và lần nào cũng để lại một sự hối hận khôn nguôi.

- Xin em hãy để anh giúp em, Khánh An. - Giọng anh khẩn thiết. - Anh không thể trơ mắt nhìn em chết dần chết mòn được.

Khánh An dường như không nghe thấy gì nữa, cố ra sức vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế.

Người nhân viên phục vụ chú ý thấy sự giằng co của hai người khách tại chiếc bàn kế bên cửa sổ, đang định tiến đến gần can thiệp, thì một bóng người cao lớn đã vụt nhanh qua như tên bay.

- Trần Huy, đủ rồi. - Giọng nói trầm trầm không lớn, nhưng dứt khoát với âm hưởng ra lệnh.

William đưa cánh tay ôm lấy Khánh An kéo sát vào ngực mình như muốn hoàn toàn che chắn cô khỏi người đàn ông kia, bàn tay còn lại nắm cổ tay của anh ta nhấc ra. Bị bất ngờ, Trần Huy không kịp phản ứng, buộc phải buông tay Khánh An.

Nhìn người vợ run rẩy trong vòng tay của mình, lòng William xót xa như có muối xát vào. Anh nghiến răng lừ mắt nhìn gã đàn ông trước mặt:

- Anh đã đi quá xa rồi, Trần Huy.

Khánh An đã nhận ra sự hiện diện của bóng hình thân thuộc. Cô choàng tay ôm chặt lấy cổ anh, đôi mắt ướt nhòe lệ.

- William, lời hứa với anh, em vẫn giữ... Em không nhớ ra gì cả... Không nhớ bất kỳ điều gì cả... Không điều gì có thể làm em nhớ ra...

Lời nói đứt quãng đầy xúc động của Khánh An khiến William đứng sững người. Chuyện này là sao? Anh lập tức quên đi sự hiện diện của Trần Huy, sự hiện diện của nhân viên phục vụ và những khách hàng đang nhìn chằm chằm vào khung cảnh náo loạn, vội vàng nắm lấy vai cô cố gắng tìm kiếm ánh mắt:

- Em nói thế nghĩa là sao? Lời hứa nào?

Nước mắt của Khánh An dàn dụa trên khuôn mặt, lời nói luẩn quẩn rời rạc.

- Đêm hôm ấy, những lời anh nói với em, em đều ghi nhớ kỹ trong lòng... Em đã hứa... Em chắc chắn sẽ giữ lời... Không gì có thể thay đổi được...

William chau mày, vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, giọng anh dịu xuống:

- Khánh An, chuyện này là sao? Anh đã nói gì với em?

- Em biết anh không muốn em nhớ lại... Đêm hôm ấy, anh đã nói với em...

Phải, làm sao cô có thể quên được sự đau khổ và những giọt nước mắt của anh đêm hôm đó, cái đêm Giáng Sinh khi anh mê man trên giường với cơn sốt hơn bốn mươi độ, cả người nóng hừng hực, chân tay liên hồi co giật [1]. Lúc đó, Khánh An quá hoảng hốt không biết phải làm gì ngoài việc nắm chặt tay anh cầu xin anh ở lại với cô, đừng bỏ cô đi. Trong cơn mơ màng, anh xoay người kéo cô ngã nhào xuống cơ thể nóng rực của mình. Anh ôm cô chặt tới mức gần như không thể thở nổi.

- Khánh An, xin em đừng rời bỏ anh... Hãy ở bên anh... - Giọng anh đứt quãng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. - Hãy tha thứ cho anh...

Khánh An rất ngạc nhiên chưa biết phải nói gì thì cảm nhận được những giọt nước trong suốt nóng hổi chảy trên gò má của mình.

Anh đã khóc...

Khóc rất nhiều...

- Anh cầu xin em đừng nhớ lại quá khứ có được không? Anh cầu xin em, Khánh An... Đừng nhớ lại...

Cô chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt anh thống khổ đến như vậy. Trong cơn mê sảng, anh cứ thế khóc, liên tục cầu xin cô đừng nhớ lại. Lúc đó Khánh An khóc nấc lên thành từng đợt, vừa sợ vừa thương anh, nước mắt nước mũi tràn vào miệng mặn chát. Cô gật đầu lia lịa:

- Em hứa... Em hứa... Em sẽ không nhớ lại bất cứ điều gì cả.

Cô không hiểu hết tất cả mọi chuyện. Cô cũng không tin nhớ lại quá khứ có thể làm thay đổi tình cảm của mình dành cho anh. Nhưng nếu nhớ lại khiến anh đau khổ tới vậy thì cô không muốn nhớ. Và từ giây phút ấy, cô tự dặn mình phải chôn chặt tất cả những gì thuộc về quá khứ.

Lần đầu Trần Huy xuất hiện, cô đã rất sợ. Sợ trí nhớ sẽ tự động lần mò quay trở lại vì sự hiện diện của người đàn ông trong quá khứ này. Sợ sẽ không thể giữ được lời hứa của mình với anh. Chính vì thế mà cô đã cố hết sức đẩy Trần Huy ra thật xa, không muốn gặp gỡ, không muốn nói chuyện, thậm chí là không muốn nhìn mặt. Mặc kệ bản thân trở thành nhẫn tâm độc ác thế nào, cô cũng không thể làm William tổn thương.

Bằng mọi giá! Không thể nhớ lại!

Nhưng...

Trong giây phút này đây, những hình ảnh đó... Cha cô... Mẹ cô... Con nhóc sún răng cười toe toét trong bộ đồng phục... Tất cả cứ lởn vởn lượn lờ trong đầu nhất quyết không chịu buông tha.

Thúc ép. Dồn đẩy. Khiến đầu cô như muốn vỡ tung.

Không gian trước mắt bỗng trở nên trắng xóa một màu của tuyết.

Rồi đen kịt như màu của mặt biển trong đêm nào.

Không còn âm thanh, không còn hình ảnh, không còn cảm giác...

---

Trời đã về khuya. Không gian yên ắng tĩnh mịch.

William yên lặng ngồi nhìn khuôn mặt thiu thiu ngủ của Khánh An. Nét mặt cô yên bình, không còn chút dấu vết của sự kích động vài giờ đồng hồ trước.

- Cô ấy ngất vì bị xúc động mạnh. Tinh thần có dấu hiệu hoảng loạn bất an. Có lẽ quá trình hồi phục ký ức tạo quá nhiều áp lực khiến bộ não không đảm đương nổi. Tốt nhất là nên chậm lại một chút.

William nhớ lại lời của bác sỹ Brown, người vừa rời đi vài phút trước. Hàm răng nghiến lại, hai bàn tay nắm chặt, đầu móng tay cắm xuống như muốn xuyên thủng da thịt.

Đáng lẽ anh không nên sắp xếp để gã Trần Huy xuất hiện như vậy. Vì quá nôn nóng muốn giúp cô hồi phục ký ức mà anh đã không suy nghĩ kỹ càng.

Sau cái hôm Khánh An bị thương, William nhận được một cuộc điện bất ngờ từ Trần Huy.

- Anh nói sao?! Khánh An vì ngất xỉu mà phải nhập viện?! - William không giữ nổi bình tĩnh khi nghe anh ta tiết lộ sự việc đã xảy ra, đứng bật dậy như lò xo. - Vì sao lại ngất xỉu?

- Tôi không biết rõ sự việc nên mới phải gọi cho anh. - Giọng anh ta không mấy vui vẻ. - Bác sỹ không chịu nói rõ tình hình nếu không có sự cho phép của cô ấy.

Điện thoại đã ngắt được một lúc mà William vẫn chưa thể ngồi xuống. Anh đờ đẫn đứng nhìn chằm chằm vào khoảng không, trong đầu bấn loạn với những tình huống xấu nhất. Sau đó, anh ngay lập tức gọi điện cho bác sỹ Brown, người có mối thâm tình lâu năm với gia đình anh, cũng là người đã theo dõi bệnh tình của Khánh An từ những ngày đầu tiên. Ông đã giúp kiểm tra hồ sơ và thông báo cho anh biết về tình trạng hiện tại của cô.

Biêt rõ sự tình, anh đã rất bàng hoàng. Anh đã mất Khánh An một lần. Cảm giác lúc đó giống như rơi xuống địa ngục không lối thoát. Bây giờ dù là một phần trăm nhỏ nhất, anh cũng không thể nào để vuột mất cô lần nữa.

Nỗi lo sợ càng trở nên thực hơn khi những cơn đau bắt đầu hành hạ cô thường xuyên. Lúc đầu anh có để ý thấy cô hay dậy đi tiểu đêm, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Cho đến một hôm khi anh lần mò tìm chiếc cắt móng tay trong ngăn kéo tủ, tình cờ phát hiện ra lọ thuốc giảm đau giấu kín đằng sau đống đồ. Tối hôm đó anh đã lén theo chân Khánh An khi cô tỉnh dậy.

Và kể từ đó, đêm nào anh cũng theo bước chân cô, lặng lẽ đứng ở góc hàng lang quan sát.

Một vài lần khi bước chân cô lảo đảo, một vài lần khi cô làm rơi lọ thuốc, một vài lần khi cô ngồi gục đầu trên sàn đôi vai run rẩy... Mỗi lần như vậy là anh phải cắn răng cố không lao vào ngay tấp tự ôm lấy bờ vai nhỏ bé kia. Anh biết cô muốn giấu anh, sự xuất hiện của anh sẽ chỉ làm cô bối rối.

Nhìn cô đau đớn mà bản thân không thể làm gì, sự bất lực cào xé tim gan khiến anh gần như phát điên. Cô ngồi khóc trong nhà vệ sinh, còn anh thì đứng nuốt nước mắt bên ngoài hành lang.

Mặc dù luôn sợ hãi giây phút cô sẽ nhớ lại mọi thứ, nhưng nhìn cô phải khổ sở vật vã thế này anh lại mong cô có thể nhớ ra càng sớm càng tốt. Vì thế mà anh đưa cô về vùng quê xa xôi ven biển ấy với hi vọng mong manh rằng khi nhìn thấy nơi ghi dấu kỷ niệm, những ký ức sẽ rủ nhau ùa về.

Nhưng vài tuần trôi qua mà vẫn không thấy tiến triển.

Sáng nay khi hai người đang chuẩn bị đi học đi làm như mọi ngày, anh tình cờ nhìn thấy lọ thuốc cô để quên trên bàn. Cầm lọ thuốc đầy mới cứng mà anh cảm thấy như có bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình, không ngăn được tiếng thở dài phát ra. Vậy là cô đã dùng hết lọ thuốc cũ... Khi đưa cô đi học, anh chờ lúc cô không để ý, đã lén bỏ lọ thuốc vào túi xách cho cô, trong lòng thầm mong cô sẽ không phải dùng đến nó.

Cả ngày anh cứ bồn chồn không thể tập trung vào công việc. Và phút cuối trước giờ lên đường đến điểm hẹn, anh đã không kìm được mình phải gọi điện nhờ tới sự giúp đỡ của Trần Huy. Anh ta biết cô gần cả cuộc đời, lại ở với cô trước vụ tai nạn, chắc chắn có nhiều kỷ niệm với cô hơn, và cũng có nhiều kỷ vật để khơi gợi ký ức.

Suốt buổi tối trong nhà hàng, anh thấp thỏm đứng trong góc khuất quan sát sự việc. Khi cô mân mê tấm hình, lòng anh len lói đâu đó một sự nhẹ nhõm nhưng cũng nhói lên nỗi bất an. Khi Trần Huy nắm lấy tay cô, anh chỉ muốn lao vào ngay đấm cho gã một phát, nhưng tự thuyết phục mình phải bình tĩnh. Đến khi Khánh An đứng bật dậy vùng vẫy trong sự xúc động thì anh không thể chịu nổi nữa, nhào đến ngay tắp tự.

Đêm nay, nhìn cô khóc đến ngất cả đi, anh vô cùng hối hận với sắp xếp của mình.

Nhưng nhờ thế mà anh biết được lý do tại sao trí nhớ của cô không có tiến triển gì.

Cũng là vì anh! Vì cô sợ làm tổn thương anh.

Sự tồn tại của anh bên cạnh cô... Rốt cuộc là khiến cô hạnh phúc hay là đang bóp nghẹt cô?

Liệu... có phải như anh ta nói. Đã đến lúc anh phải trả cô lại nơi cô vốn thuộc về? [2]

Ý nghĩ chợt thoáng qua khiến xương sống anh lạnh toát, vội vàng lắc đầu xua đuổi nó đi.

---

Chú thích: 

[1] Xem chương 15.

[2] Xem chương 22.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi