HẠNH PHÚC TRONG BÙN LẦY

Chúng tôi được đưa đến 1 căn biệt thự cách biệt với khu dân cư, bên ngoài rất nhiều tên bảo vệ. Vào trong phòng có anh Long và người đàn ông mà tôi đã lên giường, ông ấy nhận ra tôi.

- Tưởng ai, thì ra là cô gái này, cô gái mà lão Đại dâng cho ngộ.

Anh Long lại an ủi bọn tôi và nói cho bọn tôi biết sự thật về lão Đại.

Chị Hiền vừa sợ lại vừa giận nữa.

- Tên khốn đó, sao hắn biết lúc đó anh Long có trong nhà tôi mà sao cũng ko nghe hắn nói gì.

Anh Long lên tiếng.

- Nhà em có đặt camera đó, vừa rồi anh đã thấy nên anh biết kiểu gì cũng xử em.

Chị Hiền đứng ko vững, tôi phải đỡ chị ấy.

- Dễ sợ, tôi đã ở đó bao nhiêu năm, chưa bao giờ lừa dối hắn 1 lần. Vậy mà...

Rồi chị Hiền nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiến lại gần ông Chu.

- Thưa ông Chu, em muốn nói với ông 1 chuyện. Lão Đại vừa rồi dâng cho ông ko phải gái trinh, hắn đã lừa dối ông.

Ông Chu tức giận ném ly rượu trên tay xuống nền vỡ toan. Đời ông Chu này chưa bao giờ chơi gái mất trinh. Gái nào qua tay ông chỉ 1 lần duy nhất mà thôi, thế mà tên Đại đó cả gan lừa dối Chu này.

Anh Long cố xoa xịu cơn tức giận của ông Chu.

- Anh Chu, anh bình tĩnh, chúng ta còn kế hoạch lớn.

- Được, ngộ sẽ chờ.

.....

Ở đây tôi và chị Hiền được sắp xếp vào 1 phòng riêng, chờ kế hoạch gì đó của anh Long và ông Chu thành công, chúng tôi lại được ra ngoài.

Chúng tôi vừa ăn cơm xong thì về phòng, anh Long đi cùng chúng tôi 1 đoạn, chị Hiền thắc mắc.

- Này, sao anh lại đầu quân về bên ông Chu thế?

- Do lão Đại ép anh đi hàng ma túy cho lão, nhưng từ xưa đến nay anh ko đụng vào ma túy hay là buôn người. Lão nói anh ko được, sợ anh làm lộ thông tin nên lão muốn xử anh. Biết em vừa rồi cứu anh, nên lão muốn xử luôn em.

- Tên chó chết.

Chị Hiền đi vào phòng trước, tôi còn đứng ngoài cửa nói chuyện với anh Long 1 lát.

- Anh... anh... vết thương của anh đỡ chưa.

- Um, đỡ rồi cảm ơn em. Sau vụ này mà thành công em tính đi đâu?

- Em ko biết, em mồ côi từ nhỏ sống với nội, nhưng nội mất. Em lấy chồng rồi, anh thấy đấy... cuối cùng em cũng mồ côi chồng luôn. Chắc chị Hiền đi đâu, em đi đó.

- Hay 2 chị em về nhà anh ở, nhà anh thì rộng lắm, có mình mẹ anh thôi, qua đó ở cho vui.

- Anh đã mời thì em ko ngại đâu nhé.

- Um.

- Anh Long này, sao anh lại làm công việc này.

Anh Long thở dài rồi lấy điếu thuốc ra hút phì phò, có phải khói thuốc sẽ mang đi tâm tư muộn phiền của đàn ông.

- Nhà anh lúc xưa cũng thuộc loại khá giả, ba mẹ anh lại hay cãi nhau suốt. Mẹ anh bỏ đi theo người đàn ông khác, ba anh chán nản rồi lại mang về người đàn bà khác. Lúc đầu anh ghét dì ấy lắm, anh nghĩ vì dì ấy mà ba mẹ anh ko quay lại được. Nhưng anh đã sai, dì ấy ko sinh được con, dì ấy rất yêu thương anh. Anh chán ghét anh đi theo gian hồ, ba anh biết được, nên đã đánh đập anh ghê lắm.

Anh Long lại hít 1 hơi thuốc rồi lại tiếp.

- Cuối cùng ông ấy cũng bỏ đi, để cái nhà 3 tầng lại cho dì ấy và anh ở. Lúc đó anh mới biết dì ấy đã hi sinh ko theo hạnh phúc khác nữa mà âm thầm ở bên anh, anh coi dì ấy như mẹ vậy.

Tôi cũng hít 1 hơi dài, đúng là ai cũng có hoàn cảnh chứ nếu có gia đình đầy đủ sung túc thì đã sống cuộc sống êm ấm biết bao.

- Buồn thật anh ạ.

- Chuyện qua lâu rồi, thôi em vào đi.

- Vâng, anh ngủ ngon nha.

Tôi bước đi, bỗng dưng giày cao gót của tôi trở chứng lật sang bên, kiểu này mà té bạch xuống trước mặt anh thì xấu hổ chết. May anh nhanh tay đỡ tôi lại, tự dưng tôi thấy tim mình đập lỡ đi 1 nhịp, mặt đỏ bừng đi.

- Em ko sao chứ.

- Vâng, em ko sao, cảm ơn anh.

- Chân có bị thương ko, đi được ko?

- Vâng, em đi được mà.

- Um, em ngủ ngon.

Tôi đi vào phòng, đóng cửa lại, tự nhiên tim tôi nhảy loạn xạ cả lên. Lúc nãy tôi và anh sát nhau quá, mùi hương của anh nó làm tim tôi loạn.

- Mày làm gì như con mất hồn thế.

Giọng chị Hiền kéo tôi lại thực tại.

- Em... em ko sao.

Chị Hiền lại chỗ tôi.

- Mày ốm hay sao mà mặt đỏ như gấc thế.

Tôi để tay lên má của mình, tôi cảm thấy nóng.

- Yêu rồi chứ gì?

- Ko, em làm gì có yêu anh Long.

- Tao có nói mày yêu anh Long đâu.

- Chị... chọc em...

Tôi ôm 2 má đỏ chạy vào phòng tắm, chị Hiền cười tủm tỉm.

.....

Sau đó vài ngày họ bắt đầu hành động, họ lận theo bao nhiêu vũ khí súng ống, đạn dược các kiểu. Áo chống đạn cấp cao của Mỹ nữa.

Hàng của lão Đại vừa tới Macao, đã bị ngay nhóm của ông Chu áp sát bắn giết. Nhưng nhóm của lão Đại đâu có vừa, vì là chuyến hàng lớn nên lão Đại cũng mang theo vũ khí rất là nhiều.

2 bên đọ súng ko ngừng, tiếng súng vang lên chát chúa. Nhưng có vẽ bên lão Đại đã thua, vì ông chu có người bên Macao điều xuống thì đã đông gấp 3 lần bên lão Đại. Thấy thua nên lão Đại tháo chạy, quang cảnh hỗn loạn, kẻ chết người bị thương.

Lão Đại chạy chạy thoát ra vòng ngoài nhưng vẫn bị bắt và đưa đến trước mặt ông Chu.

- Anh Chu, em có làm gì đắc tội với anh đâu mà anh lại phá em.

- Làm gì đắc tội, nị dâng cho ngộ 1 con điếm mất trinh mà nị nói ko đắc tội gì. Nị có biết người tàu làm ăn buôn bán như nị kị điều đoa nhất ko?

- Anh... sao anh biết.

- Sao ngộ biết ko quan trọng. Còn cái này nè, nị định nhờ trùm Macaco chơi ngộ hả? Muốn làm vua hả?

Lão Đại mặt tức giận.

- Thằng Long, thằng khốn nạn, dám phản tao.

Anh Long nghe nói thế liền đi ra.

- Tôi ko phản anh, chính anh muốn khử tôi trước.

Lão Đại như muốn nhảy ra cấu xé ăn tươi nuốt sống anh Long..

- Mày... mày là đồ phản chủ, biết trước ngày đó tao ko cứu mày.

- Anh cứu tôi, tôi đã hết lòng vì anh, mạng sống của tôi, tôi cũng vì anh mà ko cần. Nhưng ko ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy anh ko đáng mặt làm vua.

Ông Chu chen vào.

- Đủ rồi, bây giờ 1 là nị tự tử hay để ngộ tiễn nị đi 1 đoạn. Vì chỗ anh em lâu, ngộ cũng ko muốn xuống tay với nị.

- Ko cần, tôi sẽ tự xử.

Ông Chu vứt về phía lão Đại 1 khẩu súng chỉ có 1 viên đạn. Lão từ từ đưa lên thái dương, nhưng bất ngờ bắn về phía ông Chu, may có anh Long đỡ đạn kịp.

Ông Chu thật sự tức giận, rút từ trong túi ra 1 tấm hình vứt về phía lão Đại.

- Ngộ đã quá nhẹ nhàng với nị rồi đó, giờ nị muốn cả nhà đoàn tụ dưới suối vàng ko?

Lão Đại nhặt lên, tay run run, đó là hình của vợ con lão. Lão quỳ mọp xuống xin ông Chu nương tay với vợ con lão.

- Xin anh, xin anh tha cho vợ con em. Họ vô tội.

- Ngộ hứa, lời hứa của ngộ vững như thái sơn.

Lão Đại lại đưa súng lên thái dương. Có dòng nước mắt vội chạy ra, vì lão sợ chết, hay vì điều gì khác.

Đoàng.... kết thúc 1 mạng người.

......

Sau vụ đó anh Long được đưa đi cấp cứu, còn ông Chu thì đã có sự trợ giúp của trùm Macao nên nhanh chóng lấy được địa bàn. Những tên đàn em của lão Đại đa số đều theo ông Chu, 1 phần khác từ bỏ giang hồ giống anh Long.

Ngày chia tay ấy, ông Chu đã cho anh Long 1 số tiền khá lớn, coi như phần thưởng đã cứu mạng ông ấy.

- Ko anh Chu, em ko lấy, cảm ơn anh.

- Nị cầm đi, ngộ ko muốn mắc nợ ai hết.

Anh Long thì cứ từ chối, chị Hiền thấy thế mà bực mình, tiền mà chê là dại nên chị Hiền dằng lấy.

- Anh ấy ko lấy thì em lấy, tiền ko được từ chối.

- Được, ngộ thích nị rồi nha. Tính rất giống ngộ. Ko chê tiền bao giờ.

Rồi bọn tôi chào ông Chu về nhà anh Long ở, chính thức bước chân khỏi gian hồ. Làm lại cuộc đời mới.

.....

Căn nhà của anh nhìn từ ngoài vào cũng khá khang trang, anh đẩy cửa bước vào. Nhìn ngó xung quanh ko thấy ai, anh Long liền gọi lớn.

- Mẹ... mẹ ơi...

Có người phụ nữ trong bếp đi ra, thấy anh Long liền rưng rưng nước mắt.

- Long... là con thật sao, con về rồi sao.

Họ ôm nhau đầm thấm.

- Con về rồi, về luôn rồi, ko đi nữa mẹ ơi.

- Về là tôt, về là tốt rồi.

Rồi anh Long giới thiệu chúng tôi cho mẹ anh ấy.

- Đây là Hiền và Linh, bạn con, họ ko có chỗ ở nên sẽ ở nhà mình mẹ à.

- Được đấy, nhà bác rộng lắm ở hết đây cho vui. Thế trong 2 đứa, đứa nào là con dâu bác

Chị Hiền nhanh nhảu.

- Con này nè bác.

Tôi e thẹn, véo nhẹ tay chị Hiền.

- Chị kỳ quá à.

- Đau, đấy bác thấy chưa, thấy mặt 2 người họ là bác tự hiểu đi nha.

Mẹ anh Long cười mừng rỡ, tôi thẹn đỏ mặt, nhìn lên anh thấy mặt cũng thẹn giống tôi.

Tôi và chị Hiền ở chung 1 phòng, điều đầu tiên bước vào phòng là chị Hiền mở vali tiền ông Chu đưa. Chị Hiền hét lên.

- Aaaaaa...

- Có chuyện gì vậy chị.

- Tiền, rất nhiều tiền, nhiều lắm ấy... hahahahh...

Rồi chị tung tiền lên đầy giường, rồi chị nhảy lên đó lăn qua lăn lại. Tôi thấy thế cũng vui theo.

- Linh ơi số tiền này tao với mày ăn chơi cũng cả chục năm ấy.

Tôi leo lên nằm gần chị.

- Hay mình mở shop thời trang đi chị, em thích lắm ấy.

- Mày thích tao mở cho mày 10 shop luôn.

- Cảm ơn chị.

Rồi chúng tôi ôm nhau cười khì. Ông trời đúng thật có mắt, luôn chiêu đãi người tốt lúc cần thiết.

Sống chung 1 nhà, đi ra đi vào lại chạm mặt nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi và anh tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Chúng tôi ở đây được mẹ anh Long yêu thương lắm. Bà cứ hối chúng tôi cưới nhau, nhưng chưa ai ngỏ lời yêu thì sao mà cưới đây chứ.

Chị Hiền thấy mẹ anh Long thở dài liền hiểu chuyện. Chị Hiền lại ôm lấy mẹ anh Long.

- Bác thích có cháu nội rồi phải ko?

- Thích chứ, thằng Long cũng lớn rồi, lại đang ổn định nữa.

- Thế bác có chê đứa từng làm đĩ ko, thân xác qua tay bao nhiêu thằng ấy.

- Ấy chết, thương còn ko hết ấy,cùng là phụ nữ nên bác thương lắm.

- Ok, vậy con nghĩ cách giúp bác.

- Cái Hiền hiểu chuyện quá cơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi