HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC TIỂU ÁC MA


Đúng vậy, cô ta cứu Tư Sinh chính là đang cứu lấy bản thân mình.
Trong lúc Quận Nhĩ Trúc đang xao nhãng với những ý nghĩ mơ hồ thì phía đối diện, Diêm Dụ đã nhanh chóng cướp lấy khẩu súng của tay cảnh sát, mở chốt, lên đạn rồi không do dự nhắm bắn.
"Đoàng..."
Đầu súng bốc lên làn khói mỏng manh, viên đạn xuyên vút qua mái tóc hơi rối của Quận Hy Ca, bay một đường thẳng sát sàn sạt mang tai Quận Nhĩ Trúc, sau đó c ắm vào một bức tượng gỗ phía sau.
Dường như chỉ chờ có thế, Quận Hy Ca bỗng bẻ quặt bàn tay cầm dao của Quận Nhĩ Trúc.

Khi cô ta còn chưa hoàn hồn, cô đã giẫm mạnh lên chân cô ta, loáng một cái đẩy cô ta ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Trước ánh nhìn cả kinh của mọi người, Quận Hy Ca ngồi xuống nhét quả cầu gai hồi nãy vào miệng cô ta.

Quả cầu gai với các cạnh nhọn hoắt như đầu đinh nhô lên, to bằng nắm tay trẻ con bị tống trọn trong khuôn miệng Quận Nhĩ Trúc, khiến cô ta đau đớn ú ớ, tròng mắt long sòng sọc.
Mặc kệ cô ta có vùng vẫy kịch liệt như thế nào, Quận Hy Ca vẫn khăng khăng đè cô ta xuống.

Nhếch lên nụ cười mỉa mai, cô hếch cằm nói với ả: "Mày...!vẫn còn ngây thơ lắm!"
"A! Á!"

Quận Nhĩ Trúc không cam tâm gào thét, bờ môi chảy máu vì sự tiếp xúc với quả cầu gai.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng một phút trước cô ta nắm thế chủ động kia mà, người khổ sở ở đây đáng lẽ không phải cô ta, phải là người phụ nữ này mới đúng!
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt vàng vọt của Quận Nhĩ Trúc nhưng chẳng thể lay động được Quận Hy Ca.

Giờ khắc này, tất cả sự dồn nén, căm hận đối với cô ta đều được cô bộc lộ rõ rệt.

Nhẫn nhịn bấy lâu nay, cô cũng nên xuống tay rồi.

Để sao cho thật xứng với sự độc ác mà Quận Nhĩ Trúc đã đặt cho cô!
Thấy tình hình có vẻ ngày một xấu hơn, đám người thi hành công vụ kia sốt sắng cả lên.

Mấy người tiến tới định kéo Quận Hy Ca ra nhưng lúc này, Diêm Dụ đột nhiên cản đường.
"Cậu làm gì thế? Mau tránh ra!" Một người không vui hỏi.
"Không thấy sao?" Đôi mắt người đàn ông tỏa ra khí thế sắc bén, ánh sáng đèn điện in bóng dáng người cao ngất của anh.

Diêm Dụ chậm rãi nâng khóe môi: "Tôi đang bao biện cho người nhà làm chuyện xấu!"
Xung quanh câm nín, há hốc mồm, không nghĩ trên đời này lại có người ngang nhiên, to gan như vậy.
Quận Hy Ca nhìn anh cười, cô cởi áo khoác ngoài ra chụp lên mặt Quận Nhĩ Trúc, từng cú, từng cú trời giáng rơi xuống không rõ vị trí.
"Ư...!Á!"
Giờ đây, ngoài tiếng kêu la thảm thiết của Quận Nhĩ Trúc cùng với tiếng đánh giòn giã thì không còn gì.

Quận Hy Ca rất biết chừng mực, ngay lúc đám cảnh sát chen qua Diêm Dụ tiến lên cô liền dừng tay.
Đứng tại chỗ thở hổn hển vì mệt, Quận Hy Ca quấn gọn mái tóc của mình lên, sờ sờ vết thương trên cổ và gò má, thấy máu đã chảy ra đầm đìa.

Cô dùng tay áo quệt đi, kế tiếp, sải những bước đi dứt khoát về phía Diêm Dụ.

Nhào vào lòng anh, khóe mắt Quận Hy Ca rưng rưng.

Diêm Dụ vỗ lưng cô giúp cô lấy lại bình tĩnh, dịu dàng hôn lên trán cô an ủi.
"Hy Ca, mọi chuyện đã ổn rồi...!Anh thương, đừng khóc nha..."
Tên cảnh sát vừa bị anh cướp súng giật khóe miệng, đôi nam nữ này còn có tâm trạng tình tứ nữa sao? Mà cũng hay thật, hắn ta mất cả súng lẫn còng chỉ vì hai người này, cái danh cảnh sát cứ như để trưng vậy!
Quận Hy Ca ôm thắt lưng anh không muốn buông, Diêm Dụ cũng chiều cô, anh bỏ mặc ánh mắt của người khác, thỏa mãn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Đúng là chỉ có những lúc sắp đánh mất người mình yêu thương thì mới biết người đó quan trọng, quý giá nhường nào, hơn cả những lúc bình thường.
Cảnh sát gỡ cái áo choàng của Quận Hy Ca ra, khuôn mặt sưng vù, máu me be bét của Quận Nhĩ Trúc phút chốc liền hiện rõ.

Người nọ không kìm được rùng mình, nuốt nước bọt, cảm thấy người phụ nữ kia thật kinh khủng, hệt như ác ma vậy.

Ra tay tàn bạo không nương tình, chọc vào cô ta thì thật xui xẻo...
Quả cầu gai đã được bỏ ra mà Quận Nhĩ Trúc vẫn không thể khép miệng lại, cô ta đau điếng, ê ẩm toàn thân, đầu óc quay cuồng như chong chóng.
Sau khi cảnh sát đỡ cô ta dậy rồi còng tay, cô ta cố hé mí mắt sưng húp lên nhìn Quận Hy Ca đang thân mật với Diêm Dụ.

Sự tức giận, nhục nhã, tủi hờn xen lẫn hận thù khiến cô ta mất kiểm soát chỉ biết ngửa cổ gào khóc.
Đời cô ta thật sự chấm dứt rồi ư?
Quận Nhĩ Trúc cười tức tưởi, cô ta co chân muốn đạp Quận Hy Ca thì bị hai viên cảnh sát giữ lại, sau đó cưỡng ép lôi đi.

Nhìn hai cha con Tư Sinh bị áp giải lên xe, Diêm Dụ nheo mắt, đôi đồng tử đen láy không nhìn thấu cảm xúc.

Còn Quận Hy Ca, trong mắt cô chỉ có chút gợn sóng nhè nhẹ, nhưng vài giây sau liền phẳng lặng trở lại, tựa như mặt nước mùa thu.
Quận Nhĩ Trúc đáng thương, song cô ta đáng trách nhiều hơn.

Giải quyết đã xong, cô ta sẽ phải trả giá cho những tội lỗi của mình, trong lòng cô cũng không còn vướng bận gì nữa.
"Hy Ca, em có đau lắm không?"
Diêm Dụ cúi đầu quan sát vết thương của cô, giọng nói xót xa không thôi.
Quận Hy Ca lắc đầu, cô nắm chặt lấy tay anh: "Em không sao, chúng ta về thôi."
"Ừm, đại nạn qua khỏi ắt có phúc về sau!"
Diêm Dụ cười tít mắt, cuối cùng, anh cũng có thể yên tâm phần nào.

Anh dường như nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp đang chờ anh ở phía trước, rất gần, gần trong gang tấc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi