HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC TIỂU ÁC MA


Gặp phải loại chuyện này, cô nên vui hay nên buồn?
Diêm Dụ vậy mà lại đến Quận gia chỉ để tìm cô, với cái lý do như rót mật vào tai...
"Hy Ca, em có biết anh nhớ em lắm không?"
Bấy giờ, Quận Hy Ca còn đang sững sờ trước cái ôm bất ngờ của Diêm Dụ, hai gò má non mịn nhanh chóng phiếm hồng.

Cơ thể người đàn ông ướt sũng nước mưa, sau tiếng gọi ấy, anh liền xô cửa bước vào, không chờ kịp mà vươn tay kéo cô vào lòng, miệng thì liên tục nỉ non.
Quận Hy Ca lọt thỏm trong lòng anh, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khí thế quật cường trên người cô dường như bị anh áp đảo sạch sẽ.

Thay vào đó, cô giống như một con thú nhỏ đáng thương đang được bác thợ săn tốt bụng che chắn, bảo bọc.
Bức tường thành mà Quận Hy Ca cố gắng xây dựng phút chốc liền sụp đổ tan tành mây khói.

Loại cám dỗ không tên từ người Diêm Dụ giống như một loại hợp chất axit, chúng đang từ từ gặm nhấm và mài mòn ý chí sắt đá của cô, khiến cô từng bước, từng bước lơi là phòng bị, sau đó cởi bỏ lớp ngụy trang của mình mà bước ra bên ngoài, ngẩng mặt đối diện với thứ ánh sáng lấp lánh là anh.
Bàn tay Diêm Dụ lạnh toát, anh muốn vuốt v e khuôn mặt cô, thế nhưng giữa chừng thì bỗng nhiên khựng lại.


Nghĩ nghĩ, anh chà sát hai tay vào nhau, làm ấm, nhìn thoáng qua ánh mắt ngây ngốc của cô, không kìm được cười khẽ.
Không biết có phải là thẹn quá hóa giận, hay là đang trốn tránh một điều gì khác, mà Quận Hy Ca đang yên đang lành lại đột ngột vung tay, cú đấm phá gió cứ thế hướng thẳng vào má anh.
"A!"
Diêm Dụ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, loáng một cái đã ngã ngồi ra sàn, bộ dáng vô cùng chật vật.

Anh ôm má r3n rỉ, hai mắt đỏ ửng như thể sắp khóc, người đàn ông ủy khuất đến độ ăn vạ: "Quận Hy Ca, em có thể nương tình vợ chồng, giơ cao đánh khẽ được không? Hu hu, người ta đau chết đây này..."
Khóe miệng câu lên một độ cong rất nhỏ, Diêm Dụ bỗng im bặt, anh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nhìn cô rồi hạ giọng nói: "Nếu em muốn...!vậy thì cứ đánh đi! Anh cam tâm tình nguyện làm bao cát của em."
Quận Hy Ca nhíu mày đối mắt với anh, con ngươi của Diêm Dụ thật sâu, cũng thật đen, tựa như chiếc lồng đẹp đẽ cất giấu bóng hình người con gái, cất giấu cả thế giới nội tâm tràn đầy chân thành, thành kính của anh.
"Bệnh thần kinh!"
Bờ môi hồng nhuận khẽ nhếch, Quận Hy Ca tỏ ra hờ hững hết sức có thể, cô buông lời, có thứ gì đó đang chầm chậm lan ra trong tim, ăn vào trong máu thịt của cô.
Trong lúc quay đầu, giọt lệ trong suốt cũng đã rơi, tạo thành vệt dài ướt át in trên đôi má hồng hào.
An Cửu đã lui ra ngoài lúc nào không hay, trong căn phòng nhỏ tịch mịch, hai con người với hai suy nghĩ khác nhau, lẳng lặng thu đối phương vào mắt, không nói gì.
Diêm Dụ không hề để trong lòng những lời cô nói, anh biết cô đang giận dỗi, hoặc có lẽ, cô chỉ đang mượn hành động này để đánh lừa bản thân, cũng để đánh lừa anh.
"Hy Ca, em hãy thử nghe theo trái tim, ít nhất một lần thôi." Giọng Diêm Dụ dịu dàng tựa sương sớm, ánh mắt anh ôn hòa, giống như muốn dùng ngữ khí này để lay động Quận Hy Ca.
Cô là một người con gái mạnh mẽ, độc lập, cô không cho phép mình được khóc trước mặt ai, không cho phép mình được yếu đuối, càng không cho phép tâm tư của mình bị ai nhìn thấu.

Cô dùng lý trí để tư duy, chứ không phải dùng trái tim! Vậy nên, anh muốn cô hãy dũng cảm mà thử một lần...!Đó không chỉ là cơ hội cho cô mà còn là cơ hội cho anh.
Vuột mất rồi, rất khó để có lại được.
Cuộc đời dài như thế, Đế Đô đông như thế, gặp gỡ nhau, quen biết nhau, âu cũng là cái duyên ông trời sắp đặt!
Căn nguyên của mọi việc là chiếc bật lửa, nhưng người xen vào trong cuộc sống của anh, không ai khác lại chính là cô, Quận Hy Ca!
Diêm Dụ nâng bàn tay mềm mại lên, động tác nâng niu như trân bảo.

Trong lúc Quận Hy Ca còn đang lâng lâng mơ hồ, anh đã đặt bàn tay ấy lên ngực trái của mình, chậm rãi nói: "Em có nhận thấy nơi này của anh rất khác thường không? Nó sẽ buồn khi bị em hắt hủi, nó sẽ đau khi bị em xa lánh, đương nhiên, nó cũng sẽ đập nhanh khi đứng trước em..."
Ngón tay Quận Hy Ca run lên nhè nhẹ, cô cảm nhận được lồ ng ngực nóng bỏng cùng với những thớ thịt săn chắc của người đàn ông dưới lớp áo sơ mi mỏng manh kia.


Cô khẽ cười, nụ cười không rõ cảm xúc: "Anh là người đầu tiên nói với tôi như vậy."
Khi vẫn còn là bác sĩ cao cấp nhất trong bệnh viện thành phố, Quận Hy Ca vốn không được mọi người yêu thích, kể cả nam lẫn nữ.
Có lần, một đồng nghiệp nam chán nản nói với cô: "Bác sĩ Quận, tại sao cô không thể mềm mỏng hơn một chút? Như thế, có phải cô đã sớm lọt vào mắt xanh của vị thiếu gia nhà giàu nào đó rồi không?"
Đối với những lời lẽ mang tính chất dạy đời này, Quận Hy Ca chỉ nhướn mày, cô lạnh nhạt đáp cụt lủn: "Vì sao phải vậy? Tôi đây không thích!"
Cô chỉ muốn là chính cô! Cô sẽ không vì người khác mà thay đổi bản thân, trừ phi người đó thực sự xứng đáng để cô hy sinh.
Bởi lẽ, sự hy sinh chỉ có giá trị khi chúng được đặt đúng chỗ, và đúng người.
Vì cô quá mạnh mẽ, cho nên thường bị coi là mẫu phụ nữ vô vị, không gợi được sự thương xót cũng như lòng tự tôn của cánh đàn ông.

Một người bạn gái ngoan ngoãn, nhu mì và biết nghe lời, chắc chắn sẽ dễ quản lý hơn những người cứng đầu, có cá tính như cô.
Sớm khuya, chiều tối, bên cạnh Quận Hy Ca không bao giờ có sự xuất hiện của một phái mạnh theo đúng nghĩa là bạn trai, là đối tượng để hẹn hò, yêu đương.

Vì vậy, những lời tỏ tình uyển chuyển này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô.

Mặc dù cô biết miệng lưỡi Diêm Dụ dẻo quẹo, nhưng vẫn vô thức tin rằng anh đang nói thật...
Những lời của anh có hàm ý gì, cô đều hiểu rất rõ, có điều, cô lại lựa chọn im lặng, ngay cả cánh tay cũng không rút về.
Hai người chỉ biết nhìn nhau, chờ đợi, mong ngóng.
Diêm Dụ tự nhủ, chỉ cần cô nói thích anh, anh sẽ lập tức ôm lấy cô, hôn lấy cô mà không trù trừ gì.
Còn Quận Hy Ca, cô cũng đang tự nhủ, chỉ cần anh nói thích cô, nói một cách rõ ràng, minh bạch, cô sẽ không nghĩ ngợi gì mà gật đầu đón nhận.

Ai cũng không ngờ tới, rằng cả cô lẫn anh, đều chỉ vì muốn tận tai nghe được đáp án chính xác thốt ra từ miệng đối phương, trong lúc vô tình đã bỏ lỡ nhau...
Thời gian như ngưng đọng lại, rất lâu sau, Diêm Dụ mới bùi ngùi đứng dậy, hai chân tê rần mất cảm giác.

Anh cười chua chát, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, có chút lưu luyến không nỡ.

Quận Hy Ca nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh.
Diêm Dụ nói: "Không sao, chúng ta..."
Cổ họng nghẹn đắng, Diêm Dụ không tài nào nói tiếp được.

Còn nhiều thời gian ư? E rằng anh đang ảo tưởng.
Ánh mắt Diêm Dụ xa xăm, anh xoay người nhìn ra bầu trời đang mưa rả rích, khung cửa sổ đã bị gió mưa tạt ướt, từng giọt chảy xuống, rỏ tí tách rồi va chạm với nền nhà, giống như thâm tâm của anh lúc này.
Tràn trề sự mất mát!
"Em đói không? Tôi nấu mì cho em ăn nhé?!" Cuối cùng, Diêm Dụ vẫn gượng cười hỏi, có vẻ như đã bình tĩnh phần nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi