HÀNH TRÌNH CƯỚP NAM CHÍNH VỀ TAY NAM PHỤ

Nhưng lại chẳng có ai dám phản bác lại lời Mộ Chiêu Giang nói, vì sợ dây vào phiền phức, tính nàng có thù tất báo mà.

Người trung niên giảng cũng đã quá quen với việc này, nên chỉ hỏi: "Cây kiếm này tầm thường ở chỗ nào?"

Mộ Chiêu Giang lớn giọng nói: "Kiếm có tốt hay không toàn bộ là do người thuần phục, nếu tu vi cao e là sẽ là tồn tại mấy ngàn năm, còn thân phận hỏng bét thì bất quá cũng chỉ là một thanh kiếm không có đất dụng võ mà thôi"

Mọi người không nhịn được phỉ nhổ một phen, ý tứ khinh người trong câu nói của nàng ai cũng nhận ra, người giảng bài lập tức đen mặt: "Mộ Chiêu Giang còn không mau ngồi vào chỗ"

Mộ Chiêu Giang vẫn là bộ mặt hất lên tận trời cao ấy, thân hình chắc nịch lướt qua mấy người đệ tử bước tới Sở Khương Vũ, Sở Khương Vũ lãnh đạm nhìn nàng.

Mộ Chiêu Giang nhìn người bên cạnh Sở Khương Vũ lập tức nhíu mày: "Này ngươi tránh ra một chút"

Nhâm Thạch là một đại nam nhân lại bị một cô nương nói như vậy thật là mất mặt: "..."

Sở Khương Vũ phất áo đứng lên bảo: "Muội đừng dọa tứ sư đệ"

Mộ Chiêu Giang kinh hãi bây giờ mới để ý đến Nhâm Thạch, ánh mắt châm chú như xuyên thấu vào y phục cậu, lời nói lại không mấy đẹp đẽ: "Ây dô! Thì ra là ngươi sao? Thật chả ra làm sao, tu vi kém cỏi như vậy, sư tôn bị mù sao?"

Nhâm Thạch: "..."

Nàng ta trước mặt bao nhiêu người cả gan nói sư tôn mình mù, có trăm lá gan những người ở đây không dám nói như vậy.

Sở Khương Vũ lập tức nhíu mày, tính khí của nàng thật sự không tốt, ngông cuồng phách lối, coi trời bằng vung, mở miệng ra là bẩn thiểu như vậy: "Muội hãy cận trọng lời nói"

Mộ Chiêu Giang phì môi: "Có gì mà cẩn trọng chứ, có sao thì ta nói vậy"

Sở Khương Vũ nhìn như cũng bất lực áy náy nói với Nhâm Thạch: "Đệ đừng để ý, tính khí của nàng có trời cũng không chịu được"

Nhâm Thạch cũng không buồn nói, không phải là sợ nàng mà giờ y mệt rồi, không muốn dây vào với người không cần dây, cứ để nàng ta phát điên cái gì thì phát, y cũng không quan tâm.

Mộ Chiêu Giang cơ hồ bị chọc tức: "Huynh___"

Nàng nói chọc tức Nhâm Thạch nãy giờ toàn là câu khó nghe như vậy mà y vẫn hoàn toàn là bộ mặt lạnh câm, lơ đẹp mình như vậy, khuôn mặt như họa cũng khó chịu, thầm tức giận trong lòng.

Người giảng bài luyên thuyên đến bốn canh giờ mới ngừng, mặc dù đệ tử ở đây mới đầu thì thích thú, ba canh giờ sau đã buồn ngủ đến mắt nhíu lại, ông ta tốn nước bọt như vậy, mà vẫn tỉnh táo như thường.

Chúng đệ tử lũ lượt tràn đi, làm thành mấy tốp rũ nhau đến Dạ Đường ăn cơm, Sở Khương Vũ không đi ăn, hắn lại về trước.

"Ta tới xem sư tôn một chuyến, đệ cứ đi ăn đi"

Nhâm Thạch: "Vậy thì đệ cũng không ăn, hay là đệ đi với huynh thăm sư tôn"

Sở Khương Vũ nhìn cậu hơi trầm ngâm: "Không cần đâu"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi, phút chốc đã đi qua Dạ Đường, Sở Khương Vũ khựng lại, nhìn khuôn mặt như chú mèo con của y, khóe miệng cong lên: "Thôi được rồi, hôm nay lại náo loạn cái gì chứ!"

Nhâm Thạch không nói, bước chân theo hắn trên đường lát đá, cỏ xanh lớn tươi tốt còn vương sương trắng hai bên đường liên tục cọ vào chân Nhâm Thạch làm chân y phút chốc ươn ướt.

Nhâm Thạch trong lòng lại tựa như phát điên, đến cỏ cũng thấy phiền dẫm nghiền bọn chúng hung hăn tiến lên, sắp trôi qua một ngày nữa Nhâm Thạch vẫn chưa khế ước được với linh thú, ở đây làm gì mống linh thú nào, tâm tình không vui, nhìn bóng lưng Sở Khương Vũ mới hỏi: "Vũ ca, chậm đã"

Sở Khương Vũ dừng bước quay mặt lại: "Hả"

Nhâm Thạch chạy lên phía trước ngập ngừng hỏi: "Huynh có biết gần đây có linh thú cấp một, cấp hai không?"

Sở Khương Vũ kinh ngạc nhìn y: "Đệ hỏi để làm gì?"

Nhâm Thạch nôn nóng bảo: "Thì huynh cứ nói đi..."

"Chắc là không có, Hoa Linh Đỉnh sẽ không có linh thú cấp một đâu, bất quá dưới chân núi có rất nhiều linh thú cấp bốn trở lên, vô cùng nguy hiểm, đệ hỏi có việc gì sao?"

Nhâm Thạch gương mặt méo máo, nhưng vẫn trả lời hắn: "Ta bắt làm thú sủng đó mà"

Sở Khương Vũ đần mặt: "..."

Như vậy cũng được sao?

Không được chậm trễ, Nhâm Thạch không thể cá cược mức độ "đáng yêu" của hệ thống được, trên chân Nhâm Thạch như gắn tia lửa, gập người tạ lỗi với Sở Khương Vũ.

"Vũ ca vô cùng xin lỗi, đệ bỗng nhận ra đệ có một chuyện rất gấp không thể đi cùng huynh bồi sư tôn được, hôm khác sẽ tạ lỗi"

Sở Khương Vũ vẫn chưa kịp nói gì thì y đã đi khuất.

Rồi thân hình Nhâm Thạch phi như bay đi, đúng lúc đụng phải Mộ Chiêu Giang, nàng ta vẻ mặt nghêu ngao, tự do tự tại, vừa cắn hạt dưa vừa đi tới, bị một cơn gió Nhâm Thạch lướt qua làm cho hết cả hồn.

"A...Mắc nhà xí à, làm gì mà chạy như ma đuổi thế kia làm bà hết hồn!"

Chân núi phải đi hướng nào ta?

Nhâm Thạch hết rẽ ngang rồi tới dọc, đi một lúc đến chiều luôn rồi, lúc sâu lại tiến tới một bìa rừng, ngoài trời vẫn còn sáng mà bên trong rừng lại phủ một màu u tối rợn người, hai nơi như hai thế giới khác, khu rừng này tựa như sâu bất tận đi mãi không hết.

Nhâm Thạch lạnh toát sống lưng nhưng y còn lựa chọn nào khác sao? Mũi chân run rẩy trấn định bước vào, Nhâm Thạch cầu mong sẽ gặp được linh thú cấp ba cũng được, Nhâm Thạch dẫm lên lá cây dồn tan, Nhâm Thạch đi càng lúc càng sâu tựa như tánh biệt với thế giới bên ngoài, Hoa Linh Đỉnh cũng có nơi hoang vu như thế này sao? Nếu người đi nhiều sẽ có dấu chân còn đằng này lá cây nhiều đến nổi sắp ra đến đầu gối, đường lại khó đi, trời ắt hẳn đã chập chờn tối, ở đây lại không thể nhìn thấy ánh trăng, Nhâm Thạch như nhớ ra điều gì, đưa tay mình lên vận một chút linh lực một ngọn lửa đỏ rực như thiêu đốt cháy hừng hực trên tay y, Nhâm Thạch lóa mắt, ánh sáng đường đi phía trước bỗng thấy rõ.

Nhưng đã rất lâu mà một bóng của yêu thú Nhâm Thạch cũng không thấy, lòng bàn tay Nhâm Thạch rịn một tầng mồ hôi, bàn chân vừa dẫm tới đã lui trở lại muốn xoay người chạy ra, quá khủng khiếp rồi, đi sâu nữa sẽ không biết có chuyện gì xảy ra Nhâm Thạch không muốn liều chết theo kiểu này.

Nhưng Nhâm Thạch mới giật mình nhận ra, mình đã đi lạc, những nơi cậu đánh giấu đi qua đã biến mất vô tung, ảo diệu như có người điều khiển, tựa như một mê đạo mà người đi vào càng ngày càng sa đọa không một lối thoát cứ thế chết dần chết mòn.

Nhâm Thạch cựa kì hoảng sợ thì bỗng nhiên theo ánh lửa chập chờn phát hiện, không biết là gì đang tiến tới, nó dẫm lên lá cây vang vọng tứ phía, thân thể cũng lay động theo.

Toàn thân màu trắng, càng ngày càng phóng đại trước mắt Nhâm Thạch, Nhâm Thạch cả kinh lùi ra đằng sau, mồ hôi tuôn ra như mưa, ánh lửa cũng lung lay, Nhâm Thạch phát hiện nó cư nhiên cư nhiên rất lớn, lớn hơn Nhâm Thạch hai thước, toàn bộ đều màu trắng, khuôn mặt lập lòe cực kì dữ tợn, răng nanh đưa ra, khủng khiếp dọa người, kiêu ngạo ngước xuống nhìn Nhâm Thạch người trải qua nhiều chuyện như Nhâm Thạch cũng bị dọa chết khiếp.

Bạch Hổ?

Nó không phải là Bạch Hổ mà sư tôn của cậu bị chịu phạt sao? Với linh cảm dọa người của nguyên chủ thì đây chính là linh thú cấp năm sắp đột phá???

Không phải Tử Vô Nguyệt đã thuần hóa nó, mang về rồi sao, tại sao lại thả ở đây, hay là Tử Vô Nguyệt cũng ở đây? nhưng Nhâm Thạch nhìn quanh mà không thấy một bóng người, y bị hiện thực dọa cho khiếp đảng.

Mắt thấy Bạch Hổ vươn mình lên, đôi mắt có ánh kim hòa với bầu trời đêm càng thêm bổi bật, như sắp vồ tới Nhâm Thạch.

Nhâm Thạch cả kinh không biết lấy dũng khí ở đâu, cả người phi lên, một chân dẫm vào thân cây làm thân cây cũng rung rinh theo lá khô bay tán loạn trong gió đêm lạnh, linh lực cuồng cuộn như thủy triều dâng sau kẽ tay hiện ra một ngọn lửa cháy hừng hực, mắt cậu rất sáng dùng một chưởng mà đánh tới.

Bạch Hổ như không ngờ y lại ra tay, lánh mình né sang nhưng thân hình quá đồ sộ tránh không kịp một nhúm lông trắng toát đã bị cháy xém một mảnh còn có mùi khét nồng nặc bay lên.

Lòng Bạch Hổ oán hận, bộ lông đẹp đẽ của ta...

Nhưng Bạch Hổ lại không thể đả thương người trước mắt, giương mắt sáng ánh kim nhìn thân hình nhỏ xíu liên tục múa mây quay cuồng như một kẻ điên, là linh thú cũng có tự trọng của linh thú mà cái tên ngốc này cứ chọc tức nó, nó sẽ...nó sẽ vẫn đứng như vậy tránh đi.

Nhâm Thạch không biết suy nghĩ của linh thú, cơ hồ vờn nãy giờ đã mất hết linh lực của y mà nhận lại chỉ là những mùi cháy khét khó ngửi, Nhâm Thạch y có làm thế nào cũng vô dụng với nó.

Đột nhiên một tiếng nói âm trầm băng lãnh cơ hồ có hơi biến nhát làm không gian lắng động truyền vang tứ phía.

"Chơi đủ chưa?"

Ấy vậy mà Nhâm Thạch lại phát hiện, tiếng nói lúc nãy phát ra từ trên lưng Bạch Hổ.

Người nam nhân nằm nghiêng một tay chống một bên sườn mặt biến nhát ngồi dậy, như vừa mới ngủ xong, hắn ta gương mặt minh diễm tiên lệ, phá lệ như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, cực kì tuấn mỹ.

Nhâm Thạch hoa mắt không biết y với người yêu có phải là oan gia hay không lại có thể gặp hắn ngay lúc này thật sự là ngũ vị tạp trần.

Tử Vô Nguyệt cũng liếc nhìn y, khuôn mặt biến nhát lập tức cứng đờ, nhận ra ngũ quan này như đã khắc sâu vào tâm hắn ngay từ đêm hôm trước, lòng lại như lửa đốt cồn cào, hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thả y bình an vô sự ra khỏi biệt viện, thật đúng là có ngày cũng hơi bất ngờ về mình, chỉ là đứa nhỏ lớn gan cả mật này lại dám đi vào Bách Dạ Lưu Sơn cấm địa của hắn, như vậy cũng đã đi quá giới hạn của hắn rồi, bất quá là một người sống mấy trăm năm tuổi nhàm chán như hắn thì cũng không nên đi uy hiếp một kẻ vừa mới chân ướt chán ráo vào Hoa Linh Đỉnh.

Nghĩ như vậy khuôn mặt hắn lại dịu hơn, trầm ngâm mơ hồ nói: "Lên đây!"

Lời nói nhẹ nhàng như vậy vang vào tai Nhâm Thạch như một lời mời gọi tựa như buổi tối hôm đó vì tiếng gọi này y đã đi vào biệt viện của hắn, Nhâm Thạch mờ hồ bước gần tới Bạch Hổ, thần trí Nhâm Thạch bỗng dưng tĩnh táo, thất kinh nhìn hắn.

"Đợi ta bế lên sao?"

Ngữ khí Tử Vô Nguyệt dường như hơi nóng nảy, hắn nói như vậy ấy vậy mà thật sự bế Nhâm Thạch lên, Chiến Hoa tỏa ra lưu quang, là thần khí sắc bén, giết người giết quỷ bây giờ lại có công dụng khác quang minh tỏa ra nhấc Nhâm Thạch từ mặt đất lên.

Nhâm Thạch bị động bị người đưa lên, khi nhận ra thấy mình đã ngồi trong lòng Tử Vô Nguyệt, vô cùng nóng bỏng.

Nhâm Thạch: "..."

________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi