HÀO HOA PHONG NHÃ!

Lý Hạo bị Vương Văn Bân phản ứng chọc cười vui vẻ, càng không cho hắn ngăn cản mặt của mình, liền đưa vào 3 ngón tay lại tiến lên đi tới cùng hắn hôn môi.

"Văn Bân, mở mắt ra. " Lý Hạo nhìn chằm chằm Vương Văn Bân, ôn nhu đối với hắn.

Vương Văn Bân nghe phía dưới của mình truyền đến tiếng nước phù phù phù phù, không muốn mở mắt ra.

Lý Hạo liền hôn đôi mắt của hắn, dùng đầu lưỡi liếm.

Cuối cùng Vương Văn Bân mở vẫn run rẩy mí mắt, nhìn trước mặt Lý Hạo.

Lý Hạo nhìn con mắt Vương Văn Bân giống như bảo thạch, chỉ cảm thấy huyết dịch lập tức dâng tới dưới, liền rút ngón tay ra, đem mình mạnh mẽ cắm vào.

Mặc dù đã đã khai thác rất lâu, thế nhưng Lý Hạo tiến vào vẫn không thuận lợi.

Quá gấp! Lý Hạo cảm giác mình sắp bạo. Bên trong Vương Văn Bân lại nóng lại căng chặt, chỉ nhét vào nửa cái đầu khắc của Lý Hạo liền không nhịn được, trực tiếp cả cây nhét tiến vào.

Cái “cây” to lớn tự nhiên với ngón tay không cách nào so sánh được. Lý Hạo tiến vào trong nháy mắt, Vương Văn Bân phía trước liền co lại. Mà Vương Văn Bân cũng bởi vì đột nhiên đau đớn mà chảy nước mắt.

"Bảo bối, nhịn một chút. " Lý Hạo chỉ có thể ngừng ở bên trong bất động, sau đó hôn môi Vương Văn Bân, sau đó dọc theo cái cổ một đường hôn xuống, đùa hai viên đậu đỏ của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi