HÀO HOA PHONG NHÃ!

Lý Hạo nhìn Trần Quang ngủ say, không khỏi dùng tay đi sờ sờ mặt hắn.

Trước đây Lý Hạo thích nhất sờ mặt Trần Quang, bởi vì da dẻ hắn rất đẹp, trên mặt thịt thịt cũng rất nhiều. Thật là hiện tại, Lý Hạo sờ lên đều không có bao nhiêu thịt.

Lý Hạo liền như vậy chuyển cái ghế ngồi bên giường vừa nhìn Trần Quang, hồi tưởng chính mình trước đây cùng hắn từng tí từng tí.

Mãi đến tận khi Trần Quang mở mắt ra, Lý Hạo mới lấy lại tinh thần. Vừa ngẩng đầu, phát hiện không biết khi nào thì bắt đầu, trời đã đen kịt lại.

"Cái kia... Cậu liền hiện tại trong bệnh viện nghỉ ngơi đi, ta... Ta đi về trước. " Lý Hạo đứng lên, đối với Trần Quang nói.

Trần Quang kéo Lý Hạo lại: "Đừng để ta một mình ở đây có được hay không, ta sợ. "

Lý Hạo nhìn thấy trong mắt Trần Quang tràn đầy hoảng sợ, cảm thấy rất đau lòng, hắn liền lưu lại.

Tắt đèn, Lý Hạo nằm ở bên cạnh bồi hộ trên giường bệnh.

"Ta còn nhớ cậu trước đây còn nói muốn đi vào bộ đội, không nghĩ tới hiện tại lại làm kinh doanh. Trước đều chưa từng thấy dáng vẻ cậu mặc âu phục, ngày hôm nay nhìn thấy lại phát hiện cũng không tệ lắm. " Trần Quang đối với Lý Hạo nói.

Lý Hạo không trả lời. Có điều Trần Quang cũng không ngại, mà là nói liên miên cằn nhằn chính mình bắt đầu nhớ lại hai người bọn họ trước đây. Mãi đến tận cuối cùng, âm thanh Trần Quang mới dần dần nhỏ lại, sau đó chậm rãi ngủ.

Lý Hạo vẫn đang mở mắt, nhìn về phía Trần Quang ngủ, trên mặt vẻ mặt đen tối không rõ.

Nghe Trần Quang nói lại kỉ niệm trước đây của hai người bọn họ, trong lòng Lý Hạo là rất có cảm xúc. Thật là bọn họ hiện tại đã chia tay, bởi thế nghe đến mấy cái này Lý Hạo cảm thấy ngọt ngào đồng thời lại cảm thấy buồn bực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi