HÀO HOA PHONG NHÃ!

Vương Văn Bân một nhà hướng về hàng xóm nói cám ơn rồi trở về nhà mình.

Vương Văn Bân sau khi về nhà liền trực tiếp trở lại phòng của mình.

"Tiểu Bân, điện thoại di động em anh còn đang giữ này. " Vương Văn Lễ đi vào.

"Vâng, anh giúp em để trên bàn đi. " Vương Văn Bân không muốn động.

"Tiểu Bân, em có chuyện gì nếu như không thể nói với ba mẹ, có thể nói cho anh. Tuy rằng anh không có học hành gì, thế nhưng nói ra chính em cũng sẽ dễ chịu một ít. " Vương Văn Lễ đem điện thoại di động đặt trên bàn sau đó cũng không có đi, mà là đi tới bên giường Vương Văn Bân ngồi một bên.

"Anh, em thật sự không có chuyện gì. Chỉ là muốn nghỉ ngơi. "

"Em không có chuyện gì là tốt rồi, em có việc nhất định phải nói cho chúng ta, chúng ta có thể giúp em đồng thời tìm biện pháp. " Vương Văn Lễ sờ sờ đầu Vương Văn Bân. "Tiểu Bân chúng ta hiện tại đều lớn như vậy, anh cũng không thể lại giống như khi còn bé một cái tay như vậy liền đem em ôm lấy hết được. "

Anh em nhà Vương gia tuổi tác chêch lệch rất nhiều, Vương Văn Lễ năm nay đã 30 tuổi, mà Vương Văn Bân mới 19. Bởi thế Vương Văn Bân vẫn luôn là bảo vật của người trong nhà.

**Chớt mọe anh Lý rồi, người ta là bảo vật, bảo vật đó. Dì Kiều mà biết được anh làm ẻm ra nông nổi này dì tán cho anh chớt đi sống lại.

Vương Văn Bân cũng nhớ tới khi còn bé Vương Văn Lễ cùng hắn chơi game. Luôn luôn nhường nhịn hắn, tuy rằng không có nhiều đồ chơi, không có kẹo, thế nhưng các anh của hắn luôn nhường cho hắn phần hơn. Nên hiện tại, hắn đột nhiên vì chính mình cho người nhà mang đến lo lắng lớn như vậy mà cảm thấy hổ thẹn.

"Anh... Em sau này nhất định sẽ chăm sóc thật tốt thân thể của chính mình. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi