HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần duỗi tay xoa xoa trán, đối với những can thiệp tình cờ của Cảnh Dật Nhiên vô cùng tức giận.

Nếu không phải cậu ta đưa cho Tạ Trác Quân bức ảnh kia, Tạ Trác Quân mới có thể cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết là người cơ mưu sâu xa mà không có vấn đề khác lớn lao, thì nhất định đã không nảy sinh rạn nứt như vậy, có lẽ hai người bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới.

Mục tiêu của Cảnh Dật Thần không phải là chia rẽ bọn họ, mà là muốn cho bọn họ kết hôn, sau đó chìm vào cuộc sống đau khổ suốt đời!

Nếu Thượng Quan Nhu Tuyết từ bỏ Tạ Trác Quân, vậy quá dễ dàng cho hắn rồi! Người phụ nữ này hắn không hề hiểu rõ, còn chưa mang đến “bất ngờ” cho hắn, làm sao Cảnh Dật Thần cho phép Tạ Trác Quân nửa đường đã dừng lại!

Không phải hắn yêu thương người phụ nữ lòng dạ độc ác kia sao? Vậy hãy để người phụ nữ này bên cạnh hắn mãi mãi!

“A Hổ, hiện tại tạm ngừng quấy rối Tạ Trác Quân, để cho công ty hắn phát triển tốt hơn một chút, nếu bây giờ khiến hắn phá sản, nhất định Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ không gả cho hắn, chuyện của Thượng Quan Nhu Tuyết, cứ giúp cô ta xử lí sạch sẽ, nhưng phải giữ lại chứng cứ trong tay chúng ta, không được để cho Tạ Trác Quân biết, đợi đến khi hắn đã kết hôn, chúng ta hãy đem phần đại lễ này gửi cho hắn.”

“Vâng, thiếu gia.”

A Hổ chân chất cười, cậu ta thích nhất là loại cảm giác cưỡi trên lưng hổ này, gã Tạ Trác Quân kia cậu ta đã sớm không thuận mắt, thủ đoạn của thiếu gia thật cao siêu, chờ đến lúc Tạ Trác Quân biết được sự thật phía sau, đoán không chừng có khi tức mà hộc máu cũng nên ha!

“Cậu giúp đỡ bọn họ, giúp bọn họ nhanh chóng kết hôn một chút, bỏ bớt đêm dài lắm mộng.”

Sau khi hai người đó kết hôn, rất nhiều chuyện sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng, rồi tiếp theo sẽ cãi nhau, rồi tiếp theo đó chắc chắn sẽ chẳng còn tâm trạng tìm rắc rối cho Thượng Quan Ngưng.

A Hổ ngay lập tức hiểu ra, nhưng hơi ngập ngừng nói: “Thiếu gia, thời gian gần đây Quý Mẫn Du từ chức thị trưởng, cha Thiếu phu nhân bí mật mượn danh tiếng của Cậu để được lên làm chức Thị trưởng, Cậu có muốn nói với Thiếu phu nhân hay không?”

Thượng Quan Chinh dựa hơi tên tuổi anh để đi khắp nơi chèo chống thế lực, chuyện này Cảnh Dật Thần biết, nhưng anh vẫn không hề ngăn cản.

Ứng cử viên Thị trương đã được chọn sẵn từ trước, căn bản không phải là Thượng Quan Chinh, tuy rằng Cảnh Dật Thần có khả năng giúp Thượng Quan Chinh lấy lại vị trí thị trưởng, nhưng anh đâu có điên mà đi giúp ông ta.

Người này ham muốn theo đuổi quyền lực vượt xa bất cứ điều gì khác, ông ta có thể bất chấp mọi giá mà leo lên.

Giúp Thượng Quan Chinh, chính là hại Thượng Quan Ngưng.

Nhưng trước mắt, cứ để cho ông ta trèo cao lên một tí, đến lúc đó ngã xuống mới đớn đau thê thảm, để cho ông ta tỉnh táo.

“Không cần nói với Thiếu phu nhân, chuyện này tôi có thể dự tính rõ ràng. Nếu như ông ta đã muốn làm Thị trưởng, cũng có thể cho ông ta một tháng chìm đắm trong quyền chức, một tháng sau tân Thị trưởng được chọn định lên nhậm chức. Trong khoảng thời gian này, mặc kệ ông ta ở bên ngoài reo rao nói gì với người khác, cũng không cần ngăn cản.”

Nếu ngăn cản Thượng Quan Chinh mượn tên tuổi anh đi khắp nơi tung hô thế lực, ông ta không có con đường thăng chức, nhất định lại sẽ tìm đến Thượng Quan Ngưng, đến lúc đó còn không biết dùng đến thủ đoạn mới gì nữa.

Và, để cho Thượng Quan Chinh đại diện Thị trưởng, trong việc thúc đẩy hôn sự của Tạ Trác Quân, cũng đóng một vai trò quan trọng.

Tại biệt thự nhà Thương Quan, giờ phút này ngập tràn không khí vui mừng, Thượng Quan Chinh mặt mày hồng hào, cùng Tạ Đông Phong vui vẻ nâng cốc, nói đến tương lai rất là hồ hởi, tựa như ông ta đã là thị trưởng của thành phố A.

Tạ Đông Phong cổ vũ chúc mừng nói, ông ta cũng cảm thấy, chức vụ thị trưởng là của Thượng Quan Chinh.

Trong những trường hợp bình thường, được làm đại diện Thị trưởng, sau đó tự nhiên sẽ được trở thành Thị trưởng thật sự. Từ giờ cách ngày bổ nhiệm Thị trưởng chỉ còn có một tháng, tiếng cổ động Thượng Quan Chinh lại cao như vậy, sẽ không có vấn đề quá lớn.

Ông ta liếc mắt qua con trai mấy ngày nay có chút bồn chồn không tập trung, nhìn con trai vẫn luôn dịu dàng chăm sóc Thượng Quan Nhu Tuyết, cuối cùng quyết định.

“Ông anh, không bằng chúng ta nhân đôi niềm vui đi, hai đứa nhỏ cũng không còn trẻ nữa, hôn nhân giờ đã được thiết lập rồi, hay là để cho bọn nhỏ chọn một ngày may mắn kết hôn đi!”

Ông ta nói xong, tất cả mọi người có mặt trên bàn đều yên tĩnh, ngay sau đó mẹ Tạ Trác Quân là Vương Lộ cười nói: “Đúng vậy, tôi thật sự thích Tiểu Tuyết, cũng nhanh chóng để nó làm con dâu tôi đi, ngoảnh lại một cái là sẽ sinh thằng cu trắng trẻo béo múp, cuộc đời này vậy là hoàn hảo tốt đẹp rồi.”

Dương Văn Xu ngồi bên cạnh Thượng Quan Chinh, trên mặt bà ta còn có một vết sẹo đỏ rất xấu xí, trên cổ cũng có một vết nữa, nhưng tất cả đã được một lớp phấn dày che phủ, ngoài việc làn da nhìn có vẻ hơi tối, nhìn vào có chút hơi khó chịu, cũng không có gì là dữ tợn. Tuy nhiên, hiện tại mỗi lần gặp khách là bà ta lại phải trang điểm với lớp phấn rất dày trên mặt, thậm chí cả lúc ngủ cũng sẽ không tẩy trang, suốt ngày như đeo một lớp mặt nạ trắng phéo trên mặt, chả bao giờ chịu tẩy.

Từ sau khi bị phỏng đến giờ bà ta dường như không hề gặp gỡ người nào khác, hôm nay nếu không phải nhà họ Tạ đến, bà cũng sẽ không ra tiếp khách.

Bà ta hận thấu xương Thượng Quan Ngưng, tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm cô trả thù, nhưng Thượng Quan Chinh lại rất lạ khi không cho bà ta ra khỏi cửa, còn lạnh lùng nhắc nhở bà không được gây rắc rối cho Thượng Quan Ngưng.

Tất cả hận thù bà ta đều dằn chặt xuống đáy lòng, luôn luôn tìm kiếm cơ hội trả thù.

Có điều, dường như bây giờ tâm trạng bà ta có vẻ rất tốt.

Tạ gia chủ động đưa ra ý kiến muốn cưới con gái, bà ta vô cùng vui vẻ. Tạ Trác Quân đối với con gái là một nơi tốt để về, tương lai là bà chủ lớn của gia đình hào môn, còn nữa, Tạ Trác Quân kết hôn, Thượng Quan Ngưng sẽ đau khổ muốn chết, đây là điều khiến bà ta thoải mái nhất.

Dương Văn Xu đáng thương bị phá hoại gương mặt lại không hề hay biết, Thượng Quan ngưng đã kết hôn từ trước.

Thượng Quan Nhu Tuyết e thẹn đặt đũa xuống, sắc mặt ửng đỏ nói: “Mọi người cười nhạo con, con ăn no rồi, con xin phép về phòng trước!”

Cô ta nói xong, đỏ mặt xoay người đi lên lầu.

Nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô ta, Vương Lộ không nhịn được vui vẻ cười, Thượng Quan Chinh cùng Tạ Đông Phong cũng cười, hai nhà bắt đầu bàn bạc chuyện hôn sự.

Mặc dù hiện tại Thượng Quan Chinh cảm thấy Tạ Đông Phong không thể giúp cho ông ta việc gì lớn lao, nhưng gia đình nhà họ Tạ vốn giàu có, tài sản thật sự nhiều. Gần đây dường như giành được vài hợp đồng lớn, làm ăn rất thuận lợi.

Có tiền thì mọi chuyện cũng lành, đến thời điểm ông ta trở thành Thị trưởng, hối lộ ân tình khẳng định cần một số tiền lớn, chắc chắn Tạ Đông Phong sẽ chủ động hỗ trợ.

Thượng Quan Nhu Tuyết là đứa con gái luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại là người có chí tiến thủ, có thể gả đến Tạ gia vậy xem như đã tìm cho nó một nhà chồng không tệ.

Thượng Quan Chinh đối với đứa con gái nhỏ này có vài phần đau lòng, hơn nữa hai người cũng đã đính hôn, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, vậy thì sớm một chút hoàn thành xong chuyện này, đem hai nhà gắn liền với nhau, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, Tạ Đông Phong không thể thấy chết mà không giúp!

Chuyện hôn nhân đại sự không thể nói muốn giải quyết trong một giờ một giây là có thể xong, do đó một đám người bàn bạc một lúc đại khái lựa chọn thời gian, thời gian cụ thể còn muốn tìm đến đại sư xem xét.

Tạ Trác Quân ngồi một bên nghe bọn họ thảo luận chuyện hôn nhân, chả có chút gì vui mừng, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Bức ảnh Cảnh Dật Nhiên đưa hắn đã đốt, nhưng trong đầu lại hiện lên rõ ràng hình ảnh Thượng Quan Nhu Tuyết ngồi trong lồng ngực người đàn ông khác cười e ấp dịu dàng, hắn luôn nhớ đến bữa tiệc sinh nhật Quý Lệ Lệ ngày hôm đó, Thượng Quan Nhu Tuyết cố tình đổ rượu vang lên người Thượng Quan Ngưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi