HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên tùy ý ngồi ở ghế trên, bắt chéo chân nhai kẹo cao su, vẻ mặt nhàn nhã tự tại.

Mộc Thanh không quen nhìn bộ dáng phong tao của hắn, cười lạnh nhắc nhở hắn: “anh hình như quên mất, bộ phận mấu chốt của anh còn đang được nắm giữ ở trong tay tôi, giờ mà còn kiêu ngạo, xem ra không muốn động vào nữ nhân thật!"

Cảnh Dật Nhiên nhìn Mộc Thanh không có chút tối mặt hay tức giận, vẫn mang nụ cười tà khí: “Cậu mau gọi điện thoại cho anh ta, bảo bản công tử sẽ cho anh ta nghe đoạn ghi âm, bảo đảm anh ta sẽ nhanh tới!”

“Hừ, lại định giở trò gì, anh tìm đường chết cũng đừng hòng kéo tôi theo!”

“Tôi mà gây sự thì còn tới chỗ này nhìn sắc mặt của cậu sao? Đừng nhiều lời, mau gọi đi, chắc chắn Cảnh Dật Thần rất muốn nghe đoạn ghi âm này!"

Tuy rằng Cảnh Dật Nhiên thoạt nhìn thong dong không để ý gì, nhưng Mộc Thanh biết hắn cùng với Cảnh Dật Thần có ân oán rất sâu đậm, hai người gặp mặt hận không thể lập tức bóp chết nhau, nếu không phải bởi vì bọn họ đều có một người cha, nếu không phải Cảnh Trung Tu tuyệt đối khống chế năng lực của bọn họ, thì chỉ sợ sớm muộn bọn họ đều chết ở trong tay đối phương.

Cho nên, Cảnh Dật Nhiên hôm nay nói ra là muốn gọi cho Cảnh Dật Thần, lại còn nói cớ là lên bệnh viện, không chịu ở Cảnh gia, chắc hẳn là có chuyện quan trọng.

Dù sao cũng chỉ là gọi điện thoại mà thôi, cũng không phải việc gì to tát lắm, Cảnh Dật Nhiên mà trêu đùa anh, nhiều lắm là bị Cảnh Dật Thần mắng hai câu “Không đầu óc” mà thôi, không có gì tổn thất.

“Nếu hôm nay gây ra việc gì, hôm nay khiến tôi sẽ khiếc cho anh đứng đi vào, ò đi ra ngoài!” Mộc Thanh không yên tâm, vẫn trừng mắt uy hiếp hắn một câu.

Điện thoại gọi đến được một lúc, bên kia truyền đến âm thanh lãnh đạm trước sau như một của Cảnh Dật Thần: “Chuyện gì?”

“Cảnh thiếu, có cái tên lớn lên không biết là nam hay nữ bắt tôi phải gọi điện cho anh, nói là có một đoạn ghi âm cho anh nghe.”

Cảnh Dật Thần biết "không biết là nam hay nữ" trong miệng Mộc Thanh chính là Cảnh Dật Nhiên, thanh âm của anh càng trở nên lạnh nhạt thêm: “Bảo nó nói!”

Cảnh Dật Nhiên dù bận vẫn ung dung lấy ra di động của mình, dí cho phát đoạn ghi âm.

Bên trong truyền đến rõ ràng tiếng nói chuyện giữa nam và nữ, gọing nam nghe rất tục tằng tàn nhẫn, giọng nữ nghe rất ôn nhu.

“Lần này lại có chuyện gì?”

"Lần trước tôi kêu anh điều tra cái tên thầy giáo đại học kia, anh mau đi tìm hắn. Cùng anh ta giao dịch."

“Giao dịch cái gì?”

“Khiến hắn ta hủy diệt người phụ nữ kia! Nói cho hắn là nếu mọi việc thành công thì đã có phó thị trưởng chống lưng cho hắn, không chỉ có thể ôm được mỹ nhân về, hơn nữa có thể nhận được một đống tiền! Ngươi kín đáo một chút, đừng làm cho người khác biết việc này, nếu người ta biết, cũng tuyệt đối không thể liên lụy đến tôi”

"Cô yên tâm, tôi làm việc từ trước đến nay đều sạch sẽ lưu loát, hơn nữa tôi sẽ không làm liên lụy đến cô.”

“Vậy là tốt rồi!”

“Còn thù lao của tôi……”

“Tôi sẽ đưa cho anh đủ tiền, chỉ cần có thể huỷ hoại người phụ nữ kia!”

“Cô biết đấy, tôi không thiếu tiền, tôi cũng không cần tiền!”

Ghi âm đến đoạn này, hai người trầm mặc thật lâu, một hồi lâu mới nghe được tiếng người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Mọi việc thành công, anh muốn cái gì tôi cũng đều cho!”

“Không, tôi muốn cô trả thù lao trước, tôi đợi cô nhiều năm như vậy, vì cô mà là nhiều việc như vậy, cô mỗi lần đều nói về sau, cô quả thực sắp gả cho người khác, hôm nay tôi sẽ không đợi tiếp!”

Ghi âm, truyền đến tiếng quần áo xé rách, tiếng giãy giụa dần dần hỗn loạn chuyển thành tiếng thở dốc, làm người vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Phát song đoạn ghi âm, Cảnh Dật Nhiên đắc ý nói: “Thế nào, này đoạn ghi âm này không tồi đi? Còn mang nội dung kích tình phong phú như vậy, thế cho nên tôi lúc trước nghe vài lần mới hiểu được ý tứ bên trong, nghĩ đến anh thông minh như vậy, chắc là nghe một lần là rõ!”

“Ở bệnh viện chờ tôi!”

Cảnh Dật Thần chỉ lạnh lùng nói sáu đó liền cúp điện thoại, phân phó A Hổ: “Đi đến bệnh viện Mộc Thị, mau!”

A Hổ lập tức quay đầu xe, đi thẳng đến bệnh viện Mộc Thị.

Cảnh Dật Thần đương nhiên biết hàm ý trong đoạn ghi âm kia, anh cũng biết rõ giọng nói trong đoạn ghi âm là của ai, nhưng chỉ là không biết là tại sao trong tay Cảnh Dật Nhiê lại có đoạn ghi âm này, nếu việc kia hắn cũng tham dự vào, thì hôm nay hắn nhất định sẽ phải nằm ở bệnh viện nửa năm!

A Hổ lái xe chen chúc qua mấy chiếc xe, đi qua rất tự nhiên, rqast nhanh liền rới được bệnh viện mộc thị.

Tiểu hộ lý của bệnh viện Mộc thị nhìn thấy Cảnh Dật Thần, lập tức hai mắt trở nên đào hoa, sôi nổi nghi ngời hôm nay là ngày mấy, thế mà có tới hai người đàn ông anh tuấn nháy mắt có thể hạ gục cả thành phố A tới đây.

Bác sĩ và hộ lý ở trong bệnh viện đều biết Cảnh Dật Nhiên, biết hắn là nhị công tử ở Tập Đoàn Cảnh Thịnh, nhưng bọn họ không ai biết Cảnh Dật Thần, chỉ biết anh là người có thân phận không giống bình thường.

Cảnh Dật Thần trực tiếp đi đến chỗ văn phòng của Mộc Thanh, bảo vệ bên ngoài thấy anh tới thì tất cả ngay lập tức cúi đầu khom lưng cung kính, đồng thanh nói: "Đại thiếu gia!"

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt gật đầu, lập tức liền có người tiến lên mở cửa cho anh, cung kính nói: “Đại thiếu gia mời ngài vào!”

Cảnh Dật Thần bước vào, để lại một đám nhân viên y tế há hốc mồm.

Chẳng lẽ, anh chính là Cảnh đại thiếu gia trong truyền thuyết, người thừa kế ở Tập Đoàn Cảnh Thịnh, Cảnh Dật Thần?!

Chẳng lẽ, người phụ nữ thường được anh ôm tới, là thiếu phu nhân của Cảnh gia?!

Chẳng trách được một lần đã củas thể gọi được Cụ Mộc tới cứu chữa cho cô, hóa ra cô ấy là vợ của Cảnh Dật Thần! Trời ạ, thật khiến cho người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, sao cô ấy lại có số tốt như vậy, có được người đàn ông như vậy.

Bọn họ đều cho rằng, gọi cả cụ Mộc tới, là bởi vì Cảnh Dật Thần và Mộc Thanh là bạn bè có quan hệ tốt, hóa ra căn bản không phải như vậy, nếu Mộc Thanh với Cảnh Dật Thần không quen biết, thì cụ Mộc cũng sẽ đến cứu người!

Cảnh Thịnh Tập Đoàn nắm giữ bao nhiêu cổ phần của bệnh viện Mộc thị, hơn nữa gần đây còn đầu tư vào bệnh viện, bệnh viện có những thiết bị tân tiến và mời thêm nhiều bác sĩ quốc tế hàng đầu về, tất cả đều do Tập Đoàn Cảnh Thịnh đứng đằng sau hỗ trợ.

Trong văn phòng của Mộc Thanh, cả người Cảnh Dật Thần đều có một loại khí thế lạnh thấu xương, anh bước tới gần Cảnh Dật Nhiên, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Lấy đâu ra?”

Mộc Thanh vừa thấy tư thế của anh, liền biết đoạn ghi âm của Cảnh Dật Nhiên rất quan trọng, chỉ là đối với đoạn ghi âm kia cậu nghe không hiểu, căn bản không biết nó quan trong ở chỗ nào, chỉ mơ hồ cảm thấy âm thanh của người đàn ông bên trong đoạn ghi âm có chút quen tai, nhưng vẫn không rõ là mình đã nghe qua ở đâu.

Cảnh Dật Nhiên bắt chéo chân, đắc ý cười to: “Ha ha ha, cũng thật đáng chê cười, anh lục toàn thành phố A cũng không tìm được người, vậy mà tôi lại biết nó ở đâu! Chẳng lẽ, anh muốn thừa nhận là tôi giỏi hơn anh sao? Hóa ra còn có việc anh không làm được, thật là làm cho tôi phấn chấn! Tôi còn tưởng rằng anh là Ultraman, không có gì là không làm được! Hóa ra không phải như thế, anh còn vô năng hơn cả tôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi