HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng nói xong, mang theo Lý Nhiều xoay người đi ra khỏi biệt thự lớn đang bốc cháy hừng hực, không hề liếc Tạ Trác Quân một cái.

Tạ Trác Quân lòng tràn đầy mỏi mệt và phẫn nộ, hắn nhịn xuống đau nhức từ trên đầu truyền đến, ngón tay cứng đờ mở hộp ra.

Vừa thấy đồ vật trong hộp, tay hắn run lên, “Bang” một tiếng giòn vang, hộp rơi xuống trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, ảnh chụp bên trong cùng thư tín ngay lạp tức rơi đầy đất.

Thượng Quan Nhu Tuyết luôn ở bên người ở Dương Văn Xu, một mặt nôn nóng muốn đưa bà đi bệnh viện, một mặt trong lòng đem Cảnh Dật Nhiên mắng trăm ngàn lần, hận hắn thất tín lừa cô, hắn căn bản không có đem Thượng Quan Ngưng đánh ngất mang đi, tra tấn cô ta!

Giờ phút này nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đưa cho Tạ Trác Quân một cái hộp màu đỏ, mà Tạ Trác Quân vừa thấy đồ vật trong hộp thì sắc mặt hoành toàn thay đổi!

Là cái gì?!

Thượng Quan Nhu Tuyết trong lòng rất khủng hoảng, cô duỗi tay lấy một tấm ảnh chụp rơi trên mặt đất, nhìn thấy người trong ảnh chính là mình thì mém ngất sỉu đi!

“Trác Quân, anh nghe em giải thích, đây đều là giả! Đều là giả! Anh đừng bị cô ta lừa, cô ta không có ý tốt, cố ý chia cắt vợ chồng chúng ta thôi, Trác Quân!”

Vương Lộ cũng chú ý tới mọi động tĩnh của con trai, bà đi qua đi nhặt lên hai tấm ảnh chụp vừa thấy, thế nhưng tất cả đều là hình Thượng Quan Nhu Tuyết quần áo hở hang ngồi ở trên đùi đàn ông mời rượu.

Bà xem xét mấy tấm ảnh chụp, phát hiện những tấm ảnh chụp này được chụp lúc Thượng Quan Nhu Tuyết hơn mười tuổi cho đến lúc hai mươi mấy tuổi.

Bà đem thư tín cũng tất cả đồ nhặt lên xem xét.

Tất cả đều là do cô ta viết vào lúc mấy năm trước cho những người con gái khác, mà nội dung trong bức thư tất cả đều giống nhau, đó chính là: Tạ Trác Quân chỉ yêu duy nhất Thượng Quan Nhu Tuyết, khiến cho những người phụ nữ khác phải tránh xa Tạ Trác Quân!

Vương Lộ tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thượng Quan Nhu Tuyết, không nghĩ tới cô lại là loại người không biết xấu hổ như vậy! Trác Quân nhà tôi cưới phải cô, quả thật là xui xẻo tám đời!"

Bà nói xong, liền đem đống ảnh chụp và thư tín ném tất cả lên trên đầu Thượng Quan Nhu Tuyết, lôi kéo con trai xoay người đi.

Bên ngoài biệt thự, Cảnh Dật Thần đứng ở ngoài cửa lớn, cúi đầu nhìn thoáng qua di động phát tới một tin tức: Cảnh thiếu, việc bên bộ đội đã được giải quyết, cánh chim của Tạ Đông Phong đã bị cắt đứt.

Tạ Đông Phong không đáng sợ hãi, làm anh lạnh lùng, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo chính là Cảnh Dật Nhiên đã bị anh đánh cho mặt mũi bầm dập.

“Nếu cảm thấy xương sườn là sự trói buộc, không muốn nó, thì trực tiếp nói cho Mộc Thanh, rồi cậu ta sẽ giải phẫu cho, có thể trực tiếp lấy ra, về sau sẽ không bao giờ phải lo lắng bị tôi đánh gãy nữa."

Cảnh Dật Nhiên có thân phận, ngày thường không có người nào dám động đến một ngón tay của hắn. Các thủ hạ của Cảnh Dật Thần cũng không dám động thủ với hắn, cho nên mọi lần đều là do Cảnh Dật Thần tự mình ra tay, đem hắn đánh gần chết mới thôi.

Cảnh Dật Nhiên bị anh đánh nhiều, đau đớn trên người hắn một chút đều không thèm để ý, giờ phút này lại không có m đầu rơi máu chảy cũng muốn duy trì tà khí tươi cười như trước, mà là kinh giận đan xen nói: “Anh tại sao lại biết tôi tới chỗ này!”

Hắn tới tham gia hôn lễ Thượng Quan Nhu Tuyết, là vì có thể đem Thượng Quan Ngưng mang đi, bởi vậy là tuyệt đối bảo mật, thậm chí Thượng Quan Nhu Tuyết cũng không biết được.

Hơn nữa vì để đảm bảo bí mật khi bắt được Thượng Quan Ngưng, nên hắn vẫn luôn giấu một đống biệt khác.

Nhưng Cảnh Dật Thần lại phát hiện ra hắn!

Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, lập tức hung hăng đem điện thoại ném xuống đất: “Anh định chơi quy tắc với tôi!”

Lúc sau, Cảnh Dật Nhiên lại điên cuồng phá lên cười: “Ha ha, được, anh trái với quy tắc, một nửa quyền thừa kế Cảnh Thịnh Tập Đoàn sẽ thuộc về tôi! Từ nay về sau, tập đoàn sẽ không còn thuộc về một mình anh! Ha ha ha, Cảnh Dật Thần, anh đã thua mất nửa cái giang sơn!”

Cảnh Trung Tu vì muốn làm cho hai anh em đều cân bằng, đã từng ra mấy chục điều gia quy, trong đó có một cái chính là, bọn họ hai người có thể cạnh tranh, nhưng không thể giám sát nghe lén nhau, không thể dùng trò định vị theo dõi, nếu Cảnh Dật Thần làm trái, thì sẽ phải nộp ra một nửa quyền kế thừa, nếu Cảnh Dật Nhiên làm trái, sẽ phải mang theo Chương Dung rời khỏi Cảnh gia, không còn bất kì quan hệ nào với Cảnh gia, không được mang họ cảnh.

Bởi vì nếu bọn họ hai người đều theo dõi định vị đối phương, thì cạnh tranh sẽ không hề trì hoãn, người bị thoe dõi sẽ nhau chóng thảm bại hơn.

Đặc biệt là Cảnh Dật Nhiên vốn dĩ ở trong hoàn cảnh xấu, mọi thực lực hắn che giấu đièu bị Cảnh Dật Thần đào ra, sẽ bị tiêu diệt.

Cho nên, Cảnh Trung Tu mới có thể đưa ra gia quy hà khắc như vậy, bất luận làm trái điều gì, bọn họ đều phải gánh vác hậu quả.

Cảnh Dật Thần căn bản cũng không để ý, biểu tình không có một chút biến hóa, nhàn nhạt nói: “Chờ đến Lúc có thể nắm được một nửa quyền kế thừa kia thì cao hứng cũng không muộn.”

Trước kia, Cảnh Dật Thần vẫn luôn tìm mọi cách bảo vệ quyền thừa kế của chianh mình đồng thời muốn đuổi hai mẹ con Chương Dung cùng Cảnh Dật Nhiên, làm cho bọn họ phải thê thảm.

Hiện tại, Cảnh Dật Thần đã có Thượng Quan Ngưng. Anh không còn để ý đến quyền thừa kế của chính mình nữa. Kể từ đó, anh càng dễ kêu tay chân làm việc, đối phó cùng Chương dung và Cảnh Dật Nhiên.

Giống như hôm nay, anh có thể dễ như trở bàn tay mà tìm tới chỗ Cảnh Dật Nhiên, giúp cho Thượng Quan Ngưng tránh được một nguy cơ.

Nếu không, so với tính tình của Cảnh Dật Nhiên, Thượng Quan Ngưng nhất định sẽ gặp phải việc rất nguy hiểm.

Hắn sẽ không chút do dự, không từ thủ đoạn dùng Thượng Quan Ngưng làm lợi thế để giao dịch!

Cảnh Dật Thần không thể đánh chết Cảnh Dật Nhiên, nên mỗi lần chỉ có thể đem hắn đánh đến không thể động đậy, tuy rằng anh hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành phải thả hắn đi.

Cảnh Dật Nhiên gần đây bị thương quá thường xuyên, Cảnh Trung Tu đã cảnh cáo anh rất nhiều lần, nếu anh lại ra tay, trên danh nghĩa Cảnh Dật Nhiên sẽ có được càng nhiều tài sản!

Việc này không khác nào gia tăng thêm chướng ngại cho mình, cho nên Cảnh Dật Thần hôm nay chỉ làm Cảnh Dật Nhiên bị thương ngoài da, cũng không giống mọi khi làm gãy tay gãy chân hắn.

Anh phất phất tay, thủ hạ liền lập tức mang theo Cảnh Dật Nhiên thảm không nỡ nhìn rời đi, đưa vị nhị thiếu gia này trở lại Cảnh gia.

Ở đó, hiện tại đã có băm bác sĩ phụ trách đã sớm chuẩn bị tốt cả thuốc thang, chờ hắn về để trị liệu.

Biệt thự đã bốc cháy, ánh lửa và xương khói đã lên đến tận trời, nhưng lại không có một người nào có thể chạy ra.

A Hổ ở bên người Cảnh Dật Thần, không ngừng báo cái cho anh tình hình bên trong.

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân đã đem buổi hôn lễ thiêu toàn bộ!”

“ờ, rất tốt, bật lửa cũng đủ dùng sao?”

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân đem biệt thự Tạ gia và đồ đạc bên trong thiêu toàn bộ!”

“Ừ, có bị thương đến tay cô ấy không?”

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân đã đem hạ lễ đưa cho Tạ Trác Quân, khách khứa bên trong, mỗi người đều nhận được hình cũ của Thượng Quan Nhu Tuyết.”

“Ừ, tốt lắm, còn có ai không nhận được ảnh chụp không?”

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân đã ra tới!”

"À, nhanh như vậy đã phá xong rồi, tôi đến đón cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi