HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng thất thanh nói: “Dật thần, anh làm sao vậy?!”

Khuôn mặt anh tuấn của anh một mảng trắng bệch làm cho trong lòng cô cũng căng thẳng theo.

Cô không màng Mộc Thanh đang ở bên cạnh, lập tức tiến lên ôm lấy Nh, đôi tay xoa mặt anh mặt đau lòng hỏi: “Dật thần, anh có chỗ nào không thoải mái? Là miệng vết thương của anh lại đau sao? Anh có muốn nằm nghỉ một chút hay không? Anh mau nói cho em biết, em rất sợ!"

Cảnh Dật Thần đem mặt vùi ở trước ngực Thượng Quan Ngưng, nhịn xuống cái cảm giác ghê tởm mãnh kiệt khi chạm vào người khác, có chút gian nan đáp lại cô: "anh không có việc gì, em đừng lo lắng.”

Thượng Quan Ngưng tuy rằng nghe anh nói không có việc gì, nhưng trái tim của cô vẫn căng thẳng như cũ.

Cô nhìn thoáng qua bàn tay Cảnh Dật Thần đặt ở trước mặt Mộc Thanh, hắn tay anh nắm chặt chẽ, như là đang chịu đựng cái gì đó.

Trong đầu cô bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên: Chẳng lẽ, Cảnh Dật Thần là bởi vì không thể để người khác chạm vào?!

Như thế nào sẽ?!

Khi lúc cô chạm vào anh, anh một chút vấn đề cũng không có!

Mộc Thanh thu hồi ý đùa, biểu tình rất nghiêm nghị nghiêm túc, cậu sờ soạng trong chốc lát tay trái của Cảnh Dật Thần tay trái, rồi sau đó thấp giọng nói: “Cảnh thiếu, đổi tay phải.”

Cảnh Dật Thần liền đem tay phải đưa qua sau đó đó là lại một trận tiếp xúc khó có thể chịu đựng được lan tràn tới khắp cơ thể.

May mà có Thượng Quan Ngưng vẫn luôn ở bên cạnh ôm anh, như vậy thì sẽ giảm bớt hắn sự khó chịu của anh, nếu không thì giờ này anh đã lập tức nhổ ra!

Cũng may Mộc Thanh biết tật xấu của Cảnh Dật Thần, cho nên cậy xem mạch rất nhanh, chỉ một lát liền thu tay.

Bởi vì, cậu đã phát hiện ra nơi có vấn đề.

Cảnh Dật Thần từ trong lồng ngực của Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu lên, mặt mũi tái nhợt thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Mộc Thanh có chút thận trọng nói: “Là vấn đề của anh, thân thể của chị dâu rất tốt, bất quá cũng không phải là vấn đề gì lớn, có thể trị được.”

Thân thể càng khỏe, càng không có bệnh, càng phải cẩn thận mà bắt mạch mới có thể bảo đảm tính chuẩn xác không bị lầm, ngược lại người có bệnh, Mộc Thanh sờ một cái là có thể phát hiện ra, căn bản là không cần tốn nhiều thời gian.

Cảnh Dật Thần nghe vậy, sắc mặt tức có chút khó coi. Anh kỳ thật vốn đã suy đoán vấn đề của mình, mang theo Thượng Quan Ngưng cùng tới, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất.

Thượng Quan Ngưng lại càng thêm nghi hoặc, cô tuy rằng chỉ có thể nghe hiểu mỗi một chữ bọn họ nói, nhưng nói chung thì cô căn bản là vẫn không hiểu hai người này đang nói cái gì!

Hơn nữa, Mộc Thanh nói, là Cảnh Dật Thần có vấn đề.

Cảnh Dật Thần có vấn đề gì?

“Được, tôi đã biết, cậu đưa thuốc đi, hai ngày nữa tôi lại đến xem tiếp.”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói xong, liền lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi.

NhưngThượng Quan Ngưng nào có dễ lừa như vậy, cô căn bản không chịu đi ra ngoài, trực tiếp hỏi Mộc Thanh: “Bác sĩ Mộc, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Dật Thần làm sao vậy? Thân thể anh ấy…… Có cái gì không khỏe sao?mong cậu nhất định phải nói cho tôi biết, tôi là vợ anh ấy, cũng gọi là có quyền để biết đi!”

Mộc Thanh cười cười, nhìn thoáng qua mặt Cảnh Dật Thần đầy hắc tuyến cười nói: “Nga, không có gì, chị cũng thấy đó, Cảnh thiếu chỉ là không thích bị người khác chạm vào mà thôi, anh ấy có thói ở sạch, chị không có phát hiện ra thôi.”

Thượng Quan Ngưng kết hôn với Cảnh Dật Thần lâu như vậy, đương nhiên là biết Cảnh Dật Thần có thói quen ở sạch.

Cô rất sớm liền phát hiện anh thực sự thích sạch sẽ, đồ người khác dùng qua anh chưa bao giờ dùng lại, cũng không thích người khác chạm vào đồ vật của mình, đương nhiên, ngoại trừ cô.

Nhưng, phản ứng vừa rồi của Cảnh Dật Thần không phải là do có thói quen ở sạch đơn giản! Cô đã từng gặp qua nhiều người có thói quen ở sạch, có người sẽ không ngừng rửa tay, có người sẽ thích tất cả đồ vật màu trắng, tuy rằng cũng đều có chút cố chấp, nhưng căn bản sẽ không nghiêm trọng đến mức khi người khác chạm vào một tí mà sắc mặt liền trắng bệch, cả người không khống chế được mà run rẩy!

Hơn nữa, việc cô hỏi và câu trả lời của Mộc Thanh căn bản là không phải cùng một vấn đề, Mộc Thanh không nói thật!

Thượng Quan Ngưng biết, hỏi Mộc Thanh căn bản là hỏi không ra, cô lập tức cau mày trừng mắt với Cảnh Dật Thần: “Rốt cuộc sao lại thế này, anh không nói thì đêm nay ngủ ngoài đường cái đi!”

Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô vợ bá đạo như vậy, không khỏi có chút bất đắc dĩ, Mộc Thanh bên kia lại không nhịn được mà xì cười, nhìn Cảnh Dật Thần liếc cậu với ánh mắt muốn giết người thì cậu mới mau ngậm miệng lại.

Cảnh Dật Thần có chút sủng nịch nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, nhàn nhạt nói: “Anh biết là giấu không được em, anh cũng không muốn giấu em, rốt cuộc đây là việc của hai người chúng ta, anh chỉ sợ em cảm thấy ngượng ngùng mới không nói cho em biết.”

“Em có cái gì mà phải ngượng ngùng, anh mau nói cho em biết tại sao lại thế này, em khẳng định sẽ không xấu hổ!” Thượng Quan Ngưng lập tức không phục, hôm nay mọi việc thật cổ quái, hơn nữa bệnh của Cảnh Dật Thần, không biết rõ ràng thì làm sao mà cô có thể an tâm!

“Mộc Thanh, nói đi, chúng tôi làm sao vậy.”

Mộc Thanh nghe được Cảnh Dật Thần lên tiếng, lập tức thu hồi ý cười, hai tay đúc vào hai túi áo blouse trắng, xụ mặt có chút chuyên nghiệp nói: “Quả thật, hai người là bị không dựng không dục chứng, chuẩn xác mà nói, là do nam tính không dựng, chủ yếu là bởi vì sinh lực của người nan hơi trầm, lượng máu lưu thông giảm bớt. Tinh trùn bình thường sẽ bị phá hỏng, tế bào nguyên gốc bị thoái hóa, nên héo rút. Cho nên sức sống giảm bớt."

“Nếu nói dễ hiểu thì, chính là sinh khí của Cảnh thiếu đã từng chịu quá nhiều tổn thương, nhưng loại tổn thương này chỉ tổn thương về mặt sinh lý. Quả thật cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt vợ chồng, chỉ là hai người kết hôn nửa năm vẫn chưa có mang thai. Đương nhiên đây cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, loại bệnh này rất hay xảy ra, hơn nữa còn hay xuất hiện ở thanh niên trai tráng, tỉ lệ phát bệnh của đàn ông là 10% ~ 15%, ở nam tính không bị nhiễm là chiếm 19%~41%. Tôi có trăm phần trăm nắm chắc có thể giúp Cảnh thiếu chữa khỏi, chị dâu cũng đừng lo lắng, cứ từ từ chờ sinh tiểu thiếu gia, nhớ cho tôi một cái phong bì lớn là được, ha ha!”

Mộc Thanh nói xong, mặt Thượng Quan Ngưng đã hồng giống như quả táo, vành tai và cổ trắng nõn cũng đều đỏ bừng một mảnh, hận không thể tìm cái khe đất chui vào đi.

Cô căn bản không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần hôm nay mang cô tới, là để xem cái loại bệnh này!!

Quả thực muốn ném chết người!

Cảnh Dật Thần lại giống như không có việc gì, như người mà Mộc Thanh nói căn bản không phải anh, chỉ là cười nhẹ nói: “Em xem, anh nói là không thể để em biết, em còn ngang bướng, còn nói là sẽ không xấu hổ, đã biết hết rồi, có vừa lòng khồn?”

Thượng Quan Ngưng không thèm để ý tới anh, xoay người đi ra ngoài.

Cảnh Dật Thần cũng không chào Mộc Thanh, ngay lập tức đuổi theo vợ của mình mà ra ngoài.

Mộc Thanh đứng ở trong văn phòng, nghĩ nghĩ, cười ha ha lên: “Cảnh Dật Thần, anh cũng có hôm nay! Không dựng không dục, ha ha ha……”

Cậu cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc suy tư giúp chữa bệnh cho Cảnh Dật Thần.

Theo lý thuyết, những đàn ông khác thì có khả năng mang bệnh, nhưng Cảnh Dật Thần là người luôn giữ mình trong sạch, tại sao lại mắc chứng bệnh này? Chẳng lẽ nơi đó của anh đã từng bị thương sao?

Bên người anh có thủ hạ A Hổ thoạt nhìn hàm hậu nhưng quả thật lại cao thủ rất tàn nhẫn độc ác, lại còn chưa kể có rất nhiều người đang âm thầm bảo vệ anh, là ai có thể làm anh bị thương?

Không biết có quan hệ gì đến bệnh không thể động vào người khác hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi