HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần không thể nhịn được nữa đi ra ngoài, đi đến chỗ A Hổ nói: “A Hổ, bây giờ đi.”

Có người sảo đến hắn não nhân nhi đau.

Mộc Thanh bước đi theo, không biết sống chết tiếp tục lải nhải: “Ai, A Thần, anh tìm ở đâu ra một đại mỹ nữ vậy, trên mặt bị thương mà không có phá hư mỹ cảm!”

“Anh làm nam nhân kiểu gì vậy, lại cho người khác hạ dược, nhưng điều không đáng mặt đàn ông nhất đó chính là, mỹ nhân ngay bên cạnh đang phải chịu đựng mà anh một chút cũng không hy ainh một chút giúp người ta, thấy chết mà không cứu."

“A Thần, anh có cần tôi giúp anh xem mạch không? Tôi cảm thấy người anh chắc là có bệnh rồi, bằng không nhiều năm như vậy lại không có động vào nữ nhân nào?"

A Hổ nhanh chóng liền đem xe lại đây, Cảnh Dật Thần vừa muốn lên xe, Mộc Thanh lại mặt dày mày dạn bò vào trước.

Anh vừa mới đi thì Triệu An An như một trận gió chạy tới.

“ca à, em cừa thấy cái tên ma quỷ đầu gỗ, anh ta đâu rồi?"

Mộc Thanh vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức giống như bị lửa đốt, liều mạng lén lút kéo kéo quần của Cảnh Dật Thần từ phía dưới cầu xin.

Cảnh Dật Thần sắc mặt không thay đổi nhàn nhạt nói: “Anh ta ở bên trong nhà, đang khám bệnh cho Quan Ngưng.”

Triệu An An nhìn thần sắc không có gì của anh họ, bán tính bán nghi nói: "anh ta đâu, để em vào xem một chút.”

Cảnh Dật Thần không kiên nhẫn gật đầu: “ừ..”

“Cái tên lang băm kia, dám đem tiểu mỹ nhân nhà ta trị liệu lung tung" cô nói song liền xoay người đi vào biệt thự.

Nhưng cô mới vừa quay người lại, xe bắt đầu chuyển bánh, tên Mộc Thanh kia liền thò khuôn mặt anh tuấn từ cửa sổ xe ra, một mặt huýt sáo, một mặt lại hô to: “Triệu An An, con gái gì như đàn ông, có giỏi thì đuổi theo tôi đi, cắn hộ phát nha!"

Triệu An An liền tức giận đuổi thoe, nhưng cô làm sao có thể đuổi kịp ô tô, nên đành phải trơ mắt nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình chạy mất.

Cô tức giận hung hăng dậm dậm chân, mắng vài câu, xoay người vào biệt thự.

Cô nhớ ra là Thượng Quan Ngưng bị thương, hôm nay buổi sáng lúc cô đến cô ấy,còn chưa tỉnh.

Mãi lúc sau Thượng Quan Ngưng vì khát mới tỉnh.

Cô vừa mở mắt ra, liền thấy được Triệu An An đang rất lo lắng.

“An an.” Quan Ngưng mở miệng, tiếng nói vẫn còn khàn khàn, ngữ khí lại để lộ ra sự vui vẻ.

“A Ngưng, cậu thế nào rồi? Trên người còn khó chịu không?” Triệu An An đôi tay gầy của Thượng Quan Ngưng quan tâm hỏi.

Trên tay truyền đến chút cảm xúc thô ráp, cô cúi đầu liền nhìn thấy mu bàn tay của Thượng Quan Ngưng có một vết thương nhìn rất ghê.

Cô chửi rủa: “Cái tên họ Quách thật đáng chết, tớ nhất định làm hắn ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”

Triệu An An nói xong, mới phát hiện chính mình nhỡ lời khiến cho Thượng Quan Ngưng hơi buồn, lại mau choang nói lại: “A Ngưng, tớ không phải cố ý, cậu đừng để trong lòng, ngày hôm qua việc gì cũng chưa từng phát sinh, cậu quên đi là được.”

Thượng Quan Ngưng dùng chút sức lực cầm tay Triệu An An, lộ nụ cười nhẹ nói: “Đồ ngốc, tớ cảm kích cậu còn không kịp, chuyện này đâu phải do cậu gây ra, nếu không có cậu thì tớ làm sao có thể yên ổn nằm đây nói chuyện với cậu. An An, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu tớ!"

Việc ngày hôm, cô đều nhớ rõ, nếu không phải Triệu An An đi đến thì hậu quả cô nhận quả thực không dám tưởng tượng, hiện giờ có thể an toàn, sự cảm kích của cô đối với Triệu An An không lời lào có thể diễn tả được.

Triệu An An thấy Thượng Quan Ngưng có thể nghĩ thoáng như vậy, đối với việc ngày hôm qua cũng không kiêng dè, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu bùm bùm bắt đầu nói cho cô mọi việc từ đầu đến cuối.

“…… Tớ cướp chìa khóa xông vào văn phòng, nhìn thấy cái tên họ Quách kia đang khi dễ cậu, một chân liền đá hắn ta hôn mê! May mà đến kịp lúc, cái tên họ Quách kia chưa làm gì được cậu, sao hắn có thể ra tay với cậu độc ác như vậy, mặt cậu đều đã sưng hết rồi!"

Những việc như này, Thượng Quan Ngưng cũng có một chút ấn tượng, cô biết Triệu An An tới rất đúng lúc, cô càng nhớ rõ, Triệu An An chưa bao giờ khóc vậy mà khi nhìn thấy cô lúc đó thì lại khóc thương tâm như vậy.

Cô không biết nên thể hiện sự cảm kích của bản thân như thế nào, chỉ có thể cầm tay Triệu An An. 

Cô biết, Triệu An An chính là phúc tinh của cô. 

Chỉ mong, cô cũng sẽ mang vận may đến cho Triệu An An như vậy!

Triệu An An tính cách tùy tiện, căn bản là không phát hiện được cảm xúc của Thượng Quan Ngưng. 

An An không thấy cô cứu Thượng Quan Ngưng là điều gì lớn lao, cô chỉ hận chính mình tại sao lại không nhận ra xớm điềm xấu, không xớm đem cái tên tại họa Quách Soái kia trừ bỏ xớm.

Cô như cũ lại ở đó lải nhải: “Ai da, có gì đâu, cũng không biết nói sao, tớ chỉ gọi một cuộc điện thoại mà ca ca các chúng ta hơn nửa thành phố A chỉ trong vài phút liền tới rồi, thật khiến tớ sợ ngây người!”

Thượng Quan Ngưng bật cười, thế này cũng quá khoa trương đi, vài phút? Sao có thể, ngồi máy bay tới sao.

Triệu An An thấy Thượng Quan Ngưng không tin, vội vàng giải thích: “Thật sự, chỉ có vài phút! Nga, đúng đúng, ca ca của tớ dùng cả máy bay trực thăng để tới! Hôm nay tớ đi tới trường học, toàn bộ trường học đều cùng nổ ra tin tức bát quái giống nhau, tất cả đều thảo luận rằng ngày hôm qua ai là người mà có soái ca có máy bay trực thăng đến đón, mấy nữ sinh đó sắp hâm mộ đến chết rồi...ai, đúng rồi, còn báo chí đăng nữa, tớ sẽ bảo dì Vương đem lên luôn cho cậu xem..."

Thượng Quan Ngưng căn bản là không có nghe được câu kế tiếp của Triệu An An, giờ phút này cô chỉ nghe được ba chữ “Máy bay trực thăng”.

Thế nhưng lại dùng máy bay trực thăng đi tới trường học!

Trong lòng cô chấn động, mãi lúc sau mới khôi phục lại bình tĩnh. Cô cảm thấy, chính mình tựa hồ không hề có quan trọng đến mức độ này. Cô nhìn thoáng qua mặt mày hớn hở của Triệu An An, trong lòng liền nghĩ. Chắc là anh để ý mặt mũi cho Triệu An An nên mới dùng tới máy bay trực thăng, lúc ấy Triệu An An gọi điện thoại, nói không chừng Cảnh Dật Thần là vì sợ muội muội mình đã xảy ra chuyện, nên mới xúc động như vậy.

"…… Tớ mang tới cho cậu mấy bộ quần áo, lát nữa thay đi. Ngày hôm qua quần áo cậu là do mình thay, ở đây không có quần áo con gái, đành phải cho cậu mẵ quần áo của ca ca tớ. Nga...đúng rồi, hôm qua cậu là do ca ca tớ bế lên trực thăng, bình thường tớ cũng không được chạm vào một chút, thế mà hôm đó ôm cậu không buông tay, khẳng định là ca ca tớ rất coi trọng cậu. Hôm qua anh ấy vẫn luôn chăm sóc cho cậu, đúng là một nam nhân tuyệt vời nha! Thế nào a Ngưng, cậu suy xét một chút với ca ca tớ!"

Thượng Quan Ngưng đang uống nước, nghe được lời An An nói, đột nhiên bị sặc một chút.

Cô ngày hôm qua cả người như lửa nóng cảnh mơ,mơ tỉnh tỉnh, trong mơ thấy có một hơi mát lạnh ôm cô, không lẽ....là anh???

Hỏng rồi!

Cô tuy rằng nhớ không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ bản thân liên cọ cọ vào trong ngực nơi có hơi lạnh đó, còn gắt gao ôm chặt lấy, không cho rời đi!

Xong rồi, khẳng định là anh, quả thực quá mất mặt!

Không trách được buổi sáng hôm nay anh ấy có chút kì quái, hóa ra là do việc tối hôm qua cô nhào vào ngực.

Thượng Quan Ngưng hiện tại hận không thể tìm cái khe dưới đất đê chui vào, may mắn Cảnh Dật Thần hiện tại không ở đây, bằng không cô cảm thấy càng mất mặt.

Cô giữ chặt cánh tay Triệu An A, vội vàng nói: “An An, cậu kể hết mọi việc ngày hôm qua từ đầu tới đuôi cho tớ nghe một lần, không được bỏ sót cái gì nha!"

Cô thật sự rất là lo lắng ngày hôm qua cô đã làm cái gì không nên làm, nhưng bản thân lại không nhớ nổi.

Triệu An An đem việc ngày hôm một năm một mười nói một lần.

Thượng Quan Ngưng lắng nghe xong, thần sắc có chút phức tạp.

Thì ra bản thân lại thiếu Cảnh Dật Thần nhiều như vậy, hơn nữa không có cách nào báo đáp anh.

Cũng may có Triệu An An, anh nhất định là xem trọng mặt mũi của em họ nên mới giúp cô, về sau cô báo đáp Triệu An An là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi