HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Luân đang ăn, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, mím môi, sau đó khóe môi dính mấy hạt cơm.

Trịnh Kinh khóe mắt thoáng nhìn, nhìn thấy rõ ràng động tác mờ ám của em gái.

Hắn ở trong lòng thở dài, lại không đành lòng làm em gái thất vọng, hắn và Cảnh Dật Thần giống nhau đều nâng niu lên tay, đem hạt cơm ở khóe môi Trịnh Luân lau đi, giọng dịu dàng nói: “Em gái ngốc, em sao lại giống như khi còn nhỏ vậy, khiến cơm dính ở khắp nơi.”

Hắn nói, lại từ mái tóc dài của cô lấy một hạt cơm xuống, trên mặt mang theo ý cười bất đắc dĩ.

Ngón tay anh trai nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi của cô, mơn trớn tóc dài, Trịnh Luân càm nhận được hơi thở ấm áp, làm mặt cô có chút đỏ lên.

Lòng cô như nổi trống, cảm thấy giờ khắc này cô cùng anh trai ở gần nhau như vậy!

Mấy năm gần đây, anh trai sẽ không gần gũi với cô như trước, hắn luôn nói bọn họ đều trưởng thành nam nữ khác biệt, không thể giống như khi còn nhỏ tùy ý cùng ăn cùng ngủ —— Trịnh Luân nhát gan rất sợ bóng tối, cô khi còn nhỏ đều ngủ cùng Trịnh Kinh.

Cả ngày hôm nay Trịnh Kinh đều đối với cô bảo vệ đủ kiểu, sợ cô ở nơi xa lạ không thích ứng, vẫn luôn bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện. Hắn đâu biết rằng, chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, mặc kệ ở nơi xa lạ nào cô đều sẽ không sợ hãi.

Đôi mắt trong suốt như lưu ly của cô tỏa ra thần thái khác thường, làm cho lòng Trinh Kinh nảy một cái.

Hắn cuống quít áp xuống cảm xúc ẩn giấu ở sâu trong lòng, chỉ lộ ra tươi cười bình thường nhất với em gái —— tưởng sẽ dễ dàng lừa gạt được Trịnh Luân.

Mộc Thanh nhìn động tác của hai người bên kia, quay đầu nhìn Triệu An An.

Hắn chờ đợi Triệu An An cũng dính hạt cơm ở bên khóe miệng, cho hắn cơ hội lau một chút.

Triệu An An thần kinh thô không sai, nhưng cô lại không ngốc, ý tưởng của Mộc Thanh cô rất nhanh liền nhìn thấy, sau đó trừng mắt khinh thường liếc hắn nói: “Lão nương năm nay đã hai mươi bảy tuổi, lại không phải đứa trẻ con, có thể tự mình ăn cơm! Đem đôi mắt của anh nhìn đi chỗ khác, nếu không tôi ăn không ngon!”

Mộc Thanh rất muốn đập bàn, lớn tiếng chất vấn: Emi rốt cuộc có phải con gái hay không?!

Nhưng mà hắn biết, Triệu An An chính là loại tính cách đàn ông, cô sẽ không làm nũng sẽ không giả vỡ yếu đuối, hắn vẫn luôn biết cô có tính cách hiếu thắng, sẽ không coi bản thân mình là con gái mà cư xử.

Trịnh Luân nghe Triệu An An nói xong, trên mặt có chút không nhịn được, cô trong lòng cũng cảm thấy khinh thường hành động của mình, thậm chí tình yêu của cô cũng làm cho người khác khinh thường……

Thượng Quan Ngưng hiểu Triệu An An, cô biết lời nói của cô ấy hoàn toàn không có ý chê cười các cô, cô ấy chỉ quen nói thắng, căn bản sẽ không nghĩ lời nói của mình có vấn đề hay không.

Cô cười đem một chút kem bơ bôi lôi trên mặt Triệu An An, rồi nói với Trịnh Luân: “Cậu xem, người này bị bôi thành mặt mèo rôi, so với chúng ta xấu hơn nhiều!”

Triệu An An bị bạn tốt bôi một cái, cô không chút khách khí cầm lấy một miếng kem bơ khác bôi lên mũi Thượng Quan Ngưng, sau đó còn không quên bôi lên mặt Trịnh Luân một cái, nhìn các cô biến thành hai con mèo, cô không khỏi cười ha ha lên.

Trên bàn cơm bầu không khí lập tức liền thay đổi, ba cô gái vây quanh bàn ăn thật dài, truy đuổi lẫn nhau, cầm bánh kem không ngừng bôi lên mặt nhau, ba người đàn ông cũng không may mắn thoát khỏi, bởi vì sự chính xác của các cô thật sự là quá kém!

Triệu An An không ném chuẩn, bánh kem liền dính lên người anh họ nhà mình, sau đó một thân áo sơmi tinh xảo của hắn lập tức bị hủy.

Thượng Quan Ngưng tránh ở phía sau Cảnh Dật Thần, đắc ý le lưỡi với cô ấy, Cảnh Dật Thần lạnh mặt hô: “Triệu An An, mắt em bị mù sao?!”

Triệu An An cũng không sợ hắn, vội vàng nói “Anh, em không phải cố ý!” Sau đó liền vì tránh né công kích của Trịnh Luân, đem Mộc Thanh đẩy mạnh đến phía trước.

Kết quả “Bang” một tiếng, bánh kem nện lên khuôn mặt đẹp trai của Mộc Thanh, đem hắn mặt biến thành màu trắng.

Trịnh Luân dưới sự cổ vũ của anh trai, mới gia nhập trận chiến bánh kem, lúc này thấy ném sai người rồi, cuống quít xin lỗi: “A, bác sĩ Mộc, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi…… Tôi không ném chuẩn……”

Mộc Thanh lau mặt một chút, rộng lượng cười, “Không có việc gì, tôi thay vợ chống đỡ, cô cứ tùy tiện ném!”

“Bang” trên mặt Mộc Thanh lại thêm một cái bánh kem, nhưng lúc này lại do Triệu An An ném, cô kêu to: “Hỗn đản, anh nói cho rõ ràng, ai là vợ anh! Tôi hiện tại độc thân, không có mấy quan hệ lung tung rối loạn với anh!”

Mộc Thanh lại lau mặt một chút, trên khuôn mặt chỉ còn lại đôi mắt màu đen, hắn tâm trạng rất tốt nói: “Đúng đúng, hai chúng ta không có quan hệ lung tung rối loạn nào, chỉ có buổi tối mỗi ngày ngủ chung mà thôi!”

Triệu An An còn muốn mắng tiếp, phía đối diện lại bay tới hai cái bánh kem, cô lập tức mặc kệ Mộc Thanh, đem hắn giống như tấm chắn, tránh ở phía sau hắn, sau đó từ trên bàn cơm nắm lấy một đống bánh bích quy ném vào Thượng Quan Ngưng —— bánh kem đã bị các cô ném hêt rồi, các món khác trên bàn cơm cũng gặp nạn.

Trong biệt thự không ngừng vang lên tiếng cười, chờ ba cô gái thở hổn hển dừng lại, sáu người đều nhếch nhác, nhà ăn lộn xộn nhìn không ra hình dạng, xem ra vất vả cho nhóm người hầu.

Lầu trên lầu dưới của biệt thự tổng cộng có bốn cái phòng tắm, ưu tiên phụ nữ, ba cô gái liền đi trước tắm rửa.

Chỉ là Thượng Quan Ngưng vào phòng tắm lát sau Cảnh Dật Thần cũng mở cửa đi vào.

Thượng Quan Ngưng theo bản năng ôm chặt chính mình, sắc mặt ửng đỏ nhẹ trách mắng: “Anh đi ra ngoài chờ, chờ em tắm rửa xong rồi anh lại vào tắm……”

Cảnh Dật Thần coi như không nghe thấy, một tay đem quần áo của mình cởi ra, đem cô chặn ngang bế lên, bỏ vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu cởi quần áo cho cô.

“Anh đều đã xem qua toàn thân em, xấu hổ cái gì, tắm uyên ương thôi mà.” Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, mang theo chút gợi cảm mê hoặc, làm tim Thượng Quan Ngưng đập nhanh hơn.

Nếu chỉ có hai người bọn họ tự nhiên là không có gì, Thượng Quan Ngưng hiện tại đã có thói quen Cảnh Dật Thần cẩn thận tắm rửa cho cô, nhưng vấn đề là, bên ngoài còn có những người khác!

Người khác nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ cùng nhau ở phòng tắm tắm rửa, sẽ chê cười bọn họ!

Được rồi Cảnh Dật Thần cũng đã vào được, quần áo cũng đã cởi sạch, không thể cứ như vậy lại đuổi hắn ra.

Cô duỗi tay nhẹ nhàng lau bánh kem trên mặt hắn, mơn trớn khuôn mặt đẹp trai của hắn, khóe môi giương cao.

Người luôn thích sạch sẽ như Cảnh Dật Thần, lại không thèm để ý bánh kem trên mặt trên người, hắn một mặt cởi quần áo của Thượng Quan Ngưng, một mặt nhẹ giọng nói: “Hôm nay rất vui vẻ?”

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, tùy ý hắn cởi quần áo của mình, lộ ra dáng người trắng nõn tuyệt đẹp.

“Rất vui vẻ, tâm trạng rất tốt!”

Trên khuôn mặt Cảnh Dật Thần lộ ra tươi cười: “Vui vẻ thì tốt, anh hôm nay cũng rất vui vẻ, về sau có thể mời bọn họ đến nhà chơi nhiều một chút.”

Hắn không phải một người thích náo nhiệt, hiện tại lại cảm thấy, người nhiều vui vẻ cũng nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi