HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng nghe đến đây cả người trực tiếp ngẩn ra, trong đầu ầm ầm nức toạt, sau đó trong lòng lập tức phẫn nộ.

Rõ ràng cô là người bị hại, rốt cuộc chuyện sao lại biến thành thế này!

Trách không được trường học sẽ đuổi cô.

Nhưng cô tức giận cũng chỉ có thể tức giận, biết chuyện này không phải do hiệu trưởng phá rối, mà đứng đằng sau chắc chắn là Quách Soái.

“Hiệu trưởng, người đã hiểu lầm, tôi căn bản cũng không có...”

Cô còn chưa nói hết đã bị hiệu trưởng không kiên nhẫn cắt đứt: “Được rồi, cô không cần giải thích, chuyện của cô đã gây tiếng xấu cho trường học, nhưng Phó thị trưởng Thượng Quan đã cho người áp xuống rồi, nên bồi thường ngài ấy cũng đã cho người bồi thường, đến báo chí cũng không biết, phía trường học không cần cô bồi thường thiệt hại, cô tự giải quyết cho tốt!”

Thượng Quang Ngưng nghe đến mấy từ “Thượng Quan Phó thị trưởng”, trong lòng vừa run vừa sợ.

Cái gì gọi là đè xuống rồi? Cái gì gọi là thay cô bồi thường?

Những thứ hãm hại kia cô còn chưa biết ai gây ra, cô tin tưởng chỉ cần thật lòng đi điều tra, rất nhanh sẽ tìm ra sai sót, nói cô quyến rũ người khác, ít nhất phải có chứng cứ!

Cô từ khi đi dạy ở đại học X, bản thân cùng nam giới nói chuyện chỉ đếm qua đầu ngón tay, như thế nào gọi là câu dẫn!

Cha cô căn bản không thèm để ý đến danh dự của cô, ông ta chỉ sợ sự việc truyền ra sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của ông ta mà thôi.

Cho nên ông ta nhanh chóng áp xuống, mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần có thể một sự nhịn chín sự lành.

Ông ta rõ ràng có năng lực điều tra việc này, chẳng qua như vậy, nhà Thượng Quan rất có thể sẽ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Ông ta là Phó thị trưởng, sắp tới sẽ tranh cử chức thị trưởng, rất sợ xảy ra sai sót.

Vì tiền đồ, lại một lần nữa lựa chọn hy sinh cô.

Thượng Quan Ngưng tâm trạng giống như bị nước đá tưới qua, nhanh chóng lạnh lẽo cực hạn.

Cô yên lặng trong giây lát, rồi khàn giọng hỏi: “Hiệu trưởng, chuyện của tôi không nói nữa, Triệu An An lão sư sao cũng bị đuổi? Cô ấy lúc đó vì cứu tôi, không phải cố ý đánh học sinh, mà thật ra học sinh kia rõ ràng có vấn đề.”

Hiệu trưởng không biết Triệu An An như thế nào, ở đầu này điện thoại nghe được, không chút khách sáo nói: “Cô ta? Không có một chút tư cách làm thầy, cả ngày giống như xã hội đen, trường học đối với cô ta đã sớm không hài lòng!

Được rồi, tôi đây đang có việc, không rảnh cùng cô nói lung tung!”

Điện thoại bị “ầm” một tiếng kết thúc trò chuyện, đem lời Thượng Quan Ngưng muốn nói nuốt ngược vào trong.

Triệu An An tức giận nghiến răng nghiến lợi, đứng lên nói: “Tôi đi tình anh họ, bọn họ quá xem thường người khác rồi!”

Thượng Quan Ngưng kéo cô lại: “Đừng đi, An An, không được đi, chuyện của tôi, để tự tôi giải quyết.”

Triệu An An hơi chần chừ, cô tính cách tùy tiện, nhưng đầu óc vốn không bị đần, qua những lời hiệu trưởng vừa nói, cô liền đoán ra Phó thị trưởng Thượng Quan chắc chắn là cha của Thượng Quan Ngưng.

Dù sao dòng họ Thượng Quan này đúng là rất ít.

Nhưng cha cô ấy rốt cuộc đang làm cái gì? Chẳng lẽ không biết chính ông ta đang hại con gái mình?

Thượng Quan Ngưng nghĩ có lẽ Triệu An An đã đoán ra rồi, cô thật sự không muốn giấu diếm cái gì, mà là tình nguyện không muốn có người cha như vậy.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, nếu có, cũng là lợi dụng cùng thương tổn.

Cô thật ngốc, thế nhưng vẫn còn ôm lấy hi vọng, cho rằng trong thâm tâm ông ta vẫn có cô là con gái, không nghĩ đến, ông ta vẫn như cũ là kẻ máu lạnh.

Có phải hay không, năm đó mẹ cô vì yêu ông ta mà bị người đó tổn thương sâu sắc, mới có thể dùng đến cách thảm thương như vậy, tự mình chết đi?

Kể từ khi cô ra nước ngoài đến giờ, vẫn không về nhà. Đối với cô mà nói, nơi đó không phải là nhà của cô, kể từ khi mẹ qua đời, cô cũng không còn nhà.

Thượng Quan Ngưng hít sâu một hơi, ném tan mọi cảm xúc đau thương của bản thân.

Cô nhìn thấy Triệu An An vẻ mặt tức giận, trong lòng có chút cảm động, cuộc đời của cô xem ra không hoàn toàn thất bại, ít nhất bên cạnh vẫn còn một người bạn tốt.

Cô để điện thoại di động xuống, nắm chặt tay Triệu An An xin lỗi, nói: “Cũng là tôi liên lụy đến cậu, nếu không cậu đã không bị đuổi khỏi đó.”

“Tiểu Ngưng, cậu không cần trách móc bản thân, không liên quan. Cậu cũng nghe đấy, trường học đã sớm ngứa mắt tôi, tôi cũng không ngu ngốc ở lại đó, thật đúng lúc, tôi cũng có thể sẵn sàng dốc hết tâm ý kinh doanh nhà hàng Tây rồi.”

Hai người trong lúc lâu nói, nhà hàng Tây của Triệu An An vừa mới bắt đầu kinh doanh không lâu, còn rất nhiều việc cần giải quyết, sau khi liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, liền vội vã đi.

Thượng Quan Ngưng cơ thể cùng tinh thần vô cùng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ.

Cảnh Dật Thần đi vào nhìn cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

“A Hổ, họ Quách có chết không?”

A Hổ đơn giản nói: “Không có, vẫn còn thở.”

Cảnh Dật Thần vẻ mặt lạnh như băng, trong giọng nói lộ rõ tàn nhẫn cùng quả quyết: “Không được để cho kẻ đó chết, lúc này vẫn không thể để gã gặp chuyện không may. Đem gã về, chăm sóc tốt một tí, sau đó khiến gã sống không bằng chết mới vui.”

“Vâng, thiếu gia.” A Hổ lên tiếng rời đi.

Cảnh Dật Thần dặn dò xong, vừa ấn điện thoại, liền bắt đầu xử lí công việc trong tay, còn khoảng một tuần nữa anh sẽ chính thức thừa kế tập đoàn Cảnh Thịnh, việc cần làm có rất nhiều.

Hôm nay vốn sẽ đi gặp mặt mấy vị cổ đông của công ty, nhưng Thượng Quan Ngưng đang ở đây, anh không muốn ra ngoài, cho nên cũng đẩy xuống sau.

Thượng Quan Ngưng có cảm giác ngủ thẳng một giấc đến tối, lúc thức dậy tinh thần đã tốt lên khá nhiều, cơ thể cũng không còn mệt mỏi.

Thuốc của Mộc Thanh đúng là tốt.

Cô xuống giường, đi xuống phòng khách dưới lầu.

Biệt thự này của Cảnh Dật Thần chiếm diện tích cực kì lớn, tổng cộng có ba tầng, trang trí thật xa hoa, tầm nhìn trống trải, phong cảnh xinh đẹp.

Bởi vì đang là hoàng hôn, ánh mặt trời bừng đỏ chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất của biệt thự, hệt như một giấc mơ đẹp.

Trong biệt thự lúc này chỉ còn dì Vương giúp việc cùng một đầu bếp, đầu bếp đang ở trong phòng bếp bận rộn vì bữa tối, dì Vương thì tỉ mỉ lau chùi bàn ăn làm làm đá cẩm thạch màu trắng, đặt lên đó bó Bạch Lan trắng tinh thanh nhã.

Dì Vương thấy Thượng Quan Ngưng từ trên lầu đi xuống, niềm nở cười hỏi cô: “Thượng Quan tiểu thư, cô sao không nghỉ ngơi thêm, cơm tối đã chuẩn bị xong, tôi cho người đưa lên là được.”

Thượng Quan Ngưng mỉm cười nói với dì Vương: “Không cần, vậy phiền quá, tôi khỏe hơn rồi, không còn yếu ớt nữa.”

“Cậu chủ nói, cô nếu cảm thấy buồn chán, nên đi xung quanh một chút, đi thăm biệt thự một chút, ngày bình thường ấy, cậu chủ rất ít dẫn người đến, trong biệt thự mọi thứ đều đặc biệt tốt.”

Thượng Quan Ngưng giờ phút này không có một tia tâm trạng thăm thú biệt thự, cô hiện tại nghĩ bản thân nên rời đi thôi, người kia lạnh như băng, muốn nói một lời chào.”

“Dì Vương, cậu chủ các người đang ở đâu? Tôi có việc phải đi, sợ rằng không thể ở chỗ này ăn tối, cũng đừng chuẩn bị phần của tôi. Làm phiền dì nói giúp tôi lời cảm ơn đã giúp đỡ.”

Nói đùa chắc? Thiếu gia rõ ràng rất quan tâm cô gái này, bà cũng không có lá gan tự để cô đi nhé.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi