HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Quả nhiên, Tiểu Lộc ngơ ngác nhìn Cảnh Dật Nhiên, trong đôi mắt to ngập tràn mê li.

Cảnh Dật Nhiên vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Lộc, thích tôi hôn em sao?”

Ngón tay Tiểu Lộc nắm chặt viên kẹo trong tay, đôi mắt vẫn ngập tràn mê li như cũ, cười nói: “Trán em rất nhột ah! Cảnh Nhị ca, sao anh có thể hôn em thế! Chú Lư nói, đàn ông hôn em chính là muốn kết hôn với em, vậy anh là muốn kết hôn với em sao? Hay là, anh muốn gạt ăn kẹo của em? Cưới có thể cưới, nhưng kẹo không thể cho anh nha!”

Gương mặt đầy thâm tình của Cảnh Dật Nhiên tan vỡ, cậu ta ảo não vò tóc mình, quay đầu nhìn Tiểu Lộc một cái, sau đó, cái cảm giác quen thuộc đó lại xông ra.

Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào môi Tiểu Lộc, luôn cảm thấy đôi môi này cậu ta đã nhìn thấy trên mặt một người nào đó.

Cậu ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao tôi luôn cảm thấy đã từng gặp em?”

Tiểu Lộc cảm thông lắc đầu một cái: “Cảnh Nhị ca, anh vẫn chưa đến bệnh viện khám bệnh? Chúng ta ngày hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa, đều gặp mà, sao nhanh như thế anh đã quên nhỉ?”

“Không đúng, người tôi thấy khẳng định không phải em, nhưng lại rất giống với em, không không không, ngoại hình gần như không giống em, tính tình càng không giống, nhưng... Rốt cuộc tại sao tôi lại cảm thấy rất giống?”

Tiểu Lộc cho rằng, Cảnh Nhị ca hoàn toàn điên rồi, nói chuyện lung tung rối loạn, còn không bằng một cô bé chưa trưởng thành như cô, ơ hay, không đúng, chú Lư nói cô đã trưởng thành, đã hai mươi sáu, nhưng, tại sao cô cứ cảm thấy bản thân vẫn mãi mười bốn nhỉ? Kì lạ quá, cô luôn nhớ rõ bản thân năm nay mười bốn tuổi, tại sao không phải mười ba, hoặc là mười lăm mười sáu?

Nhưng Cảnh Dật Nhiên cũng chỉ nghi ngờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng đem chuyện của Tiểu Lộc ném ra sau đầu.

Cậu ta đến tìm Thượng Quan Ngưng, không phải đến cùng Tiểu Lộc ôn chuyện.

Nhưng cậu ta không biết vì sao mấy ngày này đều chạy đến văn phòng cô, lại không tìm thấy cô, mỗi ngày đều đến, rồi mỗi ngày đều ôm thất vọng mà về, cuối cùng hôm nay cũng đã nhìn thấy cô im lặng ngồi ở đó, trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, càng tôn thêm vẻ nhã nhặn lịch sự mà xinh đẹp.

Rõ ràng cậu ta thấy cô và những người phụ nữ kia không khác nhau, nhưng chính cậu ta lại cảm thấy mọi điểm ở cô đều không giống bọn họ.

Trên phương tiện phụ nữ, cậu ta luôn vô cùng thuận lợi, chỉ có ở trước mặt cô là luôn thất bại ê chề mà quay trở về! Trong lòng cô chỉ có duy nhất một Cảnh Dật Thần, điều này làm cho cậu ta tức giận đến phát điên!

Không sao, hiện tại không thèm để cậu ta vào trong mắt cũng không sao!

Rồi có một ngày cô sẽ phải hối hận!

Chính là cậu ta đang cướp tất cả mọi thứ của Cảnh Dật Thần, danh dự, địa vị, và hiển nhiên bao gồm cả người phụ nữ của anh!

Trong ánh mắt Cảnh Dật Nhiên lộ ra một cổ hung tàn, sau đó bước nhanh về văn phòng Cảnh Dật Thần.

Con chữ được ghi trước cửa văn phòng, sử dụng cả hai loại ngôn ngữ tiếng Anh và tiếng Trung, đề trên đó hai chữ có quyền lực tối cao “Tổng giám đốc.”

Ngón tay Cảnh Dật Nhiên nhẹ nhàng miết qua hai chữ này, trong lòng cười lạnh: Nơi này rất nhanh thôi sẽ là của tôi!

Cậu ta rút tay lại, mở cửa ra, đi vào.

Trong văn phòng, Cảnh Dật Thần đang dùng tiếng Pháp trao đổi trong điện thoại, nghe thấy âm thanh mở cửa, đến mí mắt cũng không nâng, không trì hoãn tiếp tục cùng đối phương nói chuyện.

Cảnh Dật Nhiên bị thái độ làm lơ của anh kích thích có chút tức giận, nhưng rất nhanh cậu ta đã có thể bình tĩnh lại, đánh giá loanh quanh trong văn phòng, tựa như đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Cảnh Dật Thần treo điện thoại, cuối cùng cũng nâng mắt nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên, cả gương mặt đều hờ hững lạnh lùng: “Không cần nhìn, cho dù xem đến một trăm lần nữa, nơi này cũng không thuộc về cậu, nếu không muốn chết quá khó coi, thì bây giờ nhanh cút đi!”

“Ha ha ha!” Cảnh Dật Nhiên bật cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tủ sách sau đó bắt chéo hai chân, khóe môi mân lên một độ cong tàn nhẫn: “Nhanh thôi nơi này sẽ là của tôi, xem ra người chết rất khó coi, chỉ có thể là anh! Anh cho rằng anh bất khả chiến bại phải không? Hừ, chỉ được những kẻ ngu dốt thổi phồng mà thôi, mất hết tài sản, anh còn có cái gì?”

“Tôi không phải bất khả chiến bại, nhưng để đối phó với cậu, nhiêu đó là đủ rồi!” Cảm xúc Cảnh Dật Thần không một chút nhấp nhô, vẻ mặt lạnh như đao, giọng nói khiến người ta rét run như vừa được ướp trong hầm băng, “Mẹ cậu đã chết một cách rất dễ dàng, đến lượt cậu cũng sẽ được chết không quá đau đớn đâu, tất cả mọi thứ của Cảnh gia vốn dĩ đã không là của hai người, cậu sinh ra, căn gốc đã là một sai lầm! Cút, tiếp tục làm những việc mờ ám của cậu đi, như vậy ít ra còn có thể chứng minh, cậu không phải một gã ngu!”

Độ cong được dắt trên môi Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc cũng biến mất không thấy, hai mắt cậu ta đỏ bừng nhìn Cảnh Dật Thần, âm thanh sắc bén tức giận rống to: “Anh hại chết mẹ tôi, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không quên đơn giản như vậy! Anh cho rằng anh có thể giấu diếm được người khác, là có thể giấu được tôi?! Ngoài anh ra, còn có ai có thể giết một người dễ dàng như vậy! Ha ha ha, mẹ anh đã chết, anh phải để mẹ tôi chết? A, thật không may, thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này chết đi, mẹ anh cũng không thể sống được!”

“Rầm” một tiếng, Cảnh Dật Nhiên không biết Cảnh Dật Thần bước đến trước mặt cậu ta từ khi nào và cậu ta bị một chân anh gạt ngã trên sàn nhà ra sao, cậu ta ự một tiếng trong miệng phun ra đầy máu tươi!

Cảnh Dật Thần dùng chân dẫm mạnh lên ngón tay Cảnh Dật Nhiên, khiến cho nơi tiếp xúc phát ra âm thanh ớn óc, giống như các khớp xương đã bị chà nát!

“Mặc dù tôi không biết ai đã hại chết bà ta, nhưng tôi rất cảm ơn người này, bà ta đã đáng chết từ sớm! Mà cậu, xem ra cũng rất muốn âm thầm đi theo bà ta, tôi giúp cậu cũng không có gì khó!”

Cảnh Dật Thần nói xong, nhấc chân lên đạp mạnh vào ngực Cảnh Dật Nhiên một cái.

Trong miệng Cảnh Dật Nhiên lại trào thêm một ngụm máu tươi, ở ngực truyền đến cơn đau kịch liệt, khiến cậu ta gần như không thể hít thở.

Cậu ta muốn bò dậy, muốn hung hăng đánh Cảnh Dật Thần một trận, nhưng đáng tiếc, cả người cậu ta không còn chút sức lực, đến hô hấp cũng khó khăn.

Cậu ta nhổ máu ngày càng nhiều, mà lực chân Cảnh Dật Thần lại không chút lưu tình, đang đưa cậu ta đường đến hoàng tuyền(*)!

(*) Đi chết.

Giọng hét đau tai của một người phụ nữ, khiến ý thức sắp tan rã của cậu ta được tụ tập lại.

“Dật Thần, mau dừng đi! Đừng đánh, cậu ta sắp chết rồi!”

A, là Thượng Quan Ngưng, nếu cô đến chậm một chút, có lẽ cậu ta phải đi uống canh Mạnh bà rồi!

Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng đang ở trong văn phòng mình sắp xếp lại các tài liệu còn tồn đọng từ tuần trước, lại nghe thấy âm thanh cãi vã phát ra từ phòng Cảnh Dật Thần, sau đó là tiếng đánh nhau, cô sợ xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng chạy đến.

Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên hơi thở thoi thóp nằm trên sàn nhà, mà Cảnh Dật Thần sắc mặt lạnh lẽo một chân lại một chân nhằm ngực cậu ta đá!

Cô bước nhanh đến ôm lấy Cảnh Dật Thần, nói lớn bảo anh ngừng lại.

Cảnh Dật Thần bị cô ôm, rốt cuộc cũng thu chân, anh nhìn gương mặt lo lắng của vợ, nét mặt lại cực kì bình tĩnh an ủi cô: “Không sao đâu, đừng sợ, cậu ta có chết cũng không quan trọng, nếu dùng Cảnh Thịnh đổi mạng cậu ta, vậy thì đổi, Cảnh Thịnh trong mắt anh, cũng không đáng giá như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi