HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Lão phu nhân!” Đường Vận bị Mạc Lan làm cho giận đến phát điên, cũng không làm bộ làm tịch kêu bà nội, ba hoa chích choè nói: “Anh Dật thần vẫn luôn yêu tôi sâu đậm, anh ấy đã đáp ứng là sẽ cưới tôi làm vợ, hiện tại tôi còn có cả con, các người không thể không nhận! Các người lqf gia tộc bạc triệu mà còn phải để một người phụ nữ như tôi phải tự mở miệng đòi tiền, không cảm thấy Rất mất giá sao? Bà sống ngần này tuổi rồi mà còn đi so đo với một người trẻ tuổi như tôi."

“Cảnh gia chúng tôi làm chuyện gì, không cần một người ngoài như cô khoa tay múa chân! Bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tôi, từ nay về sau đừng hòng bước vào đây,dù chỉ nửa bước!”

Mạc Lan bỗng nhiên nổi giận, ngày thường bà đối đãi với vãn bối hoàn toàn không có bất luận sự thanh cao làm giá nào, chịu thương chịu khó vì hai đứa cháu trai mà lo liệu, nhưng ở bên ngoài bà là một lão phu nhân Cảnh gia cao cao tại thượng, tất cả thế lực ở thành phố A này đều phải cung kính với bà, ngay cả thị trưởng thành phố A khi gặp bà,cũng phải khom lưng gọi một tiếng “Lão phu nhân”!

Bây giờ không biết ở chỗ nào lòi ra một con nha đầu, cùng dám làm bà phát giận, còn dám giáo huấn bà!

Thật sự là không biết trời cao đất dày, sống không kiên nhẫn!

Quản gia đang ở ngoài cửa phòng khách chờ, lúc này nghe được lão thái thái ở bên trong tức giận, liền gọi người, hắn cũng lập tức đi vào.

Cái cô Đường Vận này, quản gia đã biết, Chỉ sợ Cảnh gia không có người nào là không quen biết cô, bởi vì người khiến Cảnh Dật Thần rời nhà mười năm để tìm kiếm, chính là cô.

Cô ta lần này tự tìm tới cửa nhà, trong lòng quản gia tràn đầy nôn nóng, liền thừa dịp lão thái thái chưa chuẩn bị, gọi điện thoại cho A Hổ, bảo cậu ta kêu thiếu gia mau tới.

Bởi vì quản gia thật sự đoán không ra tâm tư của bà, hắn sợ lão thái thái lại giống như ba mươi năm trước, vì làm con cháu Cảnh gia thịnh vượng, nên tự mình giữ Đường Vận lại, đem đứa con trong bụng cô để lại!

Lúc này nghe được bà kêu người tiễn khác, quản gia rốt cuộc buông tâm, lập tức nhàn nhạt nói với Đường Vận: “Đường tiểu thư, mong cô đi cho! Trời đã tối, mời cô xuống núi, Cảnh gia không có quy định là giữ khách ở lại.”

Đường Vận lại không chút nhúc nhích ngồi im trên sô pha, như là không nghe thấy quản gia nói gì.

Nói giỡn, cô thật vất vả mới tới một chuyến, còn chưa nhìn thấy Cảnh Dật Thần, sao có thể dễ dàng mà rời đi như vậy! Mục đích của cô còn chưa đạt được!

Cô vươn ngón tay tinh tế như ngọc, nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc bên tay của chính mình, thở dài nói: “Nếu anh Dật thần biết các ngươi đối xử với tôi như vậy, khẳng định anh ấy sẽ rất tức giận, khi anh ấy tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng nga!”

“Nơi nào tôi cũng không đi, chỉ ở chỗ này chờ anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ đến gặp tôi, lần trước chính là anh ấy cầu xin tôi về nước, đối xử với tôi giống như công chúa, muốn cái gì có cái gì, không tin, các ngươi hiện tại có thể gọi điện thoại hỏi anh Dật Thần một chút a!”

“Quản gia, tìm người đem cô ta đuổi ra ngoài, Cảnh gia của chúng ta Cảnh gia không phải là nơi để cho một người phụ nữ lưu manh la lối khóc lóc um xùm! Không cần nói cho A Thần biết là người phụ nữ này đã tới!”

Mạc Lan hiện tại không biết thái độ của Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận ra sao, không biết Cảnh Dật Thần và Đường Vận hiện tại rốt cuộc có gì gọi là dẫu lìa còn vương tơ lòng hay không, cũng không quan tâm là Đường Vận có mang thai đứa con của Cảnh Dật Thần hay không, chỉ nghĩ ngay lập tức phải đem Đường Vận đuổi ra khỏi Cảnh gia. Bởi vì bà sợ Cảnh Dật Thần sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cảnh Trung Tu, sợ Cảnh Dật Thần còn vương tình cũ với Đường Vận, bởi vậy bà trực tiếp thay anh cự tuyệt Đường Vận, hơn nữa là không chút lưu tình nào mà cự tuyệt.

Hiện tại cái nhà này đã có cái khe là Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên anh em tương tàn, tranh đấu gay gắt, chém giết ngươi chết ta sống, Cảnh Trung Tu bởi vì việc của hai anh em mà không biết đã phát bao nhiêu lần phát hỏa! Bà không thể để một người ngoài như Đường Vận cắm chân vào nhà!

Bà thấy Cảnh Dật Thần và Quan Ngưng rất ân ái xứng đôi, Thượng Quan Ngưng yêu cháu trai bà như vậy, từ lưc kết hôn tới bây giờ chưa từng có tranh chấp gì, tình cảm vô cùng tốt, cuộc sống vững vàng mà hạnh phúc. Bà rất thích đứa cháu dâu Thượng Quan Ngưng này, con bé làm cho tính tình của cháu trai bà tốt lên, dễ dàng tiếp cận hơn, mối quan hệ giữ con trai và chái trai bà tốt lên trất nhiều.

Chồng bà cũng không ngừng nói qua, đứa cháu dâu này là người có phúc, cháu trai bà kết hôn với con bé thì càng ngày càn tốt lên, hai đứa rất xứng đôi!

Mạc Lan hận Đường Vận làm chậm mười năm của cháu trai mình, hận cô ta làm cho cháu trai suýt mất đi tính mạng, sợ cô ta phá hư cuộc sống hiện tại của,cháu trai bà, hơn nữa Đường Vận đeo giày cao gót, trên mặt còn trang điểm, trên người thì phun nồng đậm nước hoa, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, có chỗ nào giống người mang thai!

Quản gia sao có thể không hiểu ý đồ của lão phu nhâb!

Hắn nhìn ra lão phu nhân cũng sợ chính mình giẫm lên vết xe đổ, cho nên dứt khoát lưu loát đem cô ta đuổi ra khỏi nơi này!

Hắn lập tức thông qua bộ đàm, kêu người tới đem Đường Vận trực tiếp nâng đi ra ngoài.

Chỉ là, bộ đàm hắn nói còn chưa xong, liền nghe được một âm thanh tà khí lười biếng từ cửa tiến vào.

“Khoan đã!”

Quản gia ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt lại như cũ khó nén được phong thái chậm dãi đi xuống.

“Nhị thiếu gia!” Quản gia cung kính hô một tiếng, sau đó liền thối lui sang một bên. Hắn chỉ là một người quản gia, căn bản là không có khả năng đối kháng cùng với Cảnh Dật Nhiên, dù sao thì Cảnh Dật Thần hiện tại đã đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới, Đường Vận khẳng định sẽ bị Cảnh Dật Thần đuổi ra.

Mạc Lan vừa thấy hắn đến, lập tức từ trên sô pha đứng lên, bước nhanh đi đến bên người hắn để đỡ lấy hắn, oán trách nói: “A Nhiên, sao con lại xuống giường? Mới tĩnh dưỡng được mấy ngày, thân thể của con còn chưa bình phục, bác sĩ giản đã nói là con không thể xuống giường mà, mau trở về nằm đi!”

Trên mặt Cảnh Dật Nhiên lộ ra điệu cười tà mị nói: “Bà nội, con không sao, chỉ là nghe nói có khách tới, cho nên qua đây nhìn một cái, không nghĩ tới lại là người quen cũ!”

“Cái gì mà người quen cũ, cái con nha đầu không biết trời cao đất dày đầy dã tâm này, bà nội đang muốn đuổi cô ta đi, chuyện này không liên quan tới con, con mau trở về dưỡng thương đi, bằng không ngày mai vết thương lại nặng thêm."

Mạc Lan không thể để Cảnh Dật Nhiên dính vào chuyện này, có lẽ A Nhiên biết rõ Đường Vận tới, nếu không thì không có khả năng bị thương nặng vậy mà còn xuống giường đi lại.

Đường Vận đứng lên, ánh mắt ở trong không khí va chạm với ánh mắt của Cảnh Dật Nhiên, sau đó cười chào hỏi: “Nhị thiếu, đã lâu không gặp, làm sao vậy đây là, bị thương sao? Như thế nào lại không cẩn thận nhu vậy nha!”

Cảnh Dật Nhiên đôi mắt hơi hơi mị mị, sau đó không chút nào để ý nói: “Nga, tôi bị thương không phải bởi vì tôi không cẩn thận, mà là bởi vì anh trai tôi muốn đánh chết tôi, tôi tránh không được, Không có biện pháp, tôi từ nhỏ tới lớn đều bị anh ta đánh, bị thương đã là chuyện bình thường như ăn cơm, tôi có thể sống tới ngày hôm nay là vì có bà nội che trở!”

Hắn nhìn Đường Vận làm bộ làm tịch nói chuyện, ở trong lòng cười lạnh, ha, Cảnh Dật Thần, không phải anh giúp tôi chọn vị hôn thê sao?

Tôi sẽ hồi báo, đem vận đào hoa,rước trở lại cho anh, chỉ mong lễ vật này có thể cho anh một sự "kinh hỉ"!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi