HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng “Bang” một tiếng ném tay Thượng Quan Nhu Tuyết ra, lạnh mặt không khách khí nói: "tránh xa tôi ra một chút đi.”
Nếuu không chụp bàn tay kia, Thượng Quan Nhu Tuyết đêm nay nhất định lại sẽ không thể hiểu được ném tới, sau đó tất cả mọi người sẽ tưởng cô làm.
Cô gặp phải kịch bản này quá nhiều lần, từ vừa mới bắt đầu hoảng loạn rồi liều mạng giải thích, đến không nói một lần, cho đến bây giờ thì hạ thủ lại.
Thượng Quan Nhu Tuyết yếu ớt kêu đau một tiếng, làm cho Dương Văn Xu đau lòng ôm lấy, vội vàng mà xem xét cánh tay của cô.
Cô xinh đẹp, hai con mắt chứa đựng đầy nước mắt long lanh, trong lời nói có phảng phất sự ủy khuất: “Chị à, chị còn trách em, đúng không?”
Thượng Quan Ngưng cười lạnh, cho rằng cô ta rất muốn nghe đáp án: “Phải!”
Thượng Quan Nhu Tuyết tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, đau lòng khổ sở nói: “Chị à……em, em là thật lòng yêu anh ấy, em không phải cố ý! Nếu chị hận em, em…… em rời khỏi anh ấy, đem anh ấy trả lại cho chị? Chị à,cầu xin chị, hãy tha thứ cho em đi, em rất khổ sở……”
Thượng Quan Ngưng không nói một lời, cho cô ta ở trong ngực Dương Văn Xu diễn kịch.
Thượng Quan Chinh lại không thể nhịn được nữa, chỉ vào cô tức giận nói: “Đủ rồi! Vừa mới tới mà đã làm trong nhà loạn hết lên, gà chó không yên, trong mắt mày còn coi tao là cha không! Mày cút khỏi nhà ngay!"
Thượng Quan Ngưng trên mặt lộ ra sự trào phúng tươi cười, châm chọc nói: “Phó thị trưởng, tôi từ lúc vào cửa nói cũng chưa nói được bao nhiêu câu, đều là vợ ông với con gái ông kẻ xướng người họa mà diễn tuồng, sao rồi? Hai người bọn họ diễn tuồng cũng đủ để ông đuổi tôi đi? Tôi còn chưa diễn theo mà!"
“Tao cái gì cũng không muốn nghe, mày cút ra ngoài cho tao, từ nay về sau không phải mò tới nữa! Thượng Quan Chinh tao không hề có một đứa con gái không biết xấu hổ như mày!"
Thượng Quan Ngưng khí,tức trào lên, không chút khách khí bóc từng vết sẹo trong lòng: “Ha, giờ còn nói không có đứa con gái như tôi? Vậy tại sao bảy năm trước lại đem tôi đưa cho ta cái này nữ nhi? Như thế nào bảy năm trước đem ta đưa cho cái người thực vật mà không nói một lời? Lợi dụng tôi chán rồi giờ định đá đi sao? Ông là người có lợi nhất còn gì!"
Những lời này chọc thủng thể diện của Thượng Quan Chinh một cách nghiêm trọng, đâm tự tôn của ông bị thương, ông rất giận dữ, phủi tay liền cho Thượng Quan Ngưng một bạt tai.
“Bang” một tiếng giòn vang, trên mặt Thượng Quan Ngưng lập tức sưng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng năm ngón tay rõ ràng.
Cô lau khóe miệng có vết máu tràn ra, bỗng nhiên cười ha hả như điên. Cô cười cười, nước mắt liền cứ thế tràn ra.
“Như thế nào, động đến nỗi đau của ông à? Lấy con gái đi để đổi lấy tiền đồ, ông làm được, mà giờ không cho tôi nói?! Ngay chính ông cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ, ngay cả ông cũng coi thường chính mình à? Bất quá, tôi coi thường ông?"
“Mày câm miệng cho tao!” Thượng Quan Chinh trên trán nổi đầu gân xanh, hai,tay gắt gao nắm lại, hận không thể cho cô một bạt tai nữa.
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy ông đang tức giận muốn đánh người, liền vội tiến lên ôm lấy cánh tay ông, ôm nhu khuyên ông: “Ba ba, ba đừng nóng giận, chị chỉ là do nhất thời tức giận nên lỡ lời thôi, cha đừng trách chị ấy!”
Cô nói, hướng phía Thượng Quan Ngưng nhìn lại: “Tỷ tỷ, chị chỉ lỡ lời thôi phải không? mau mau xin lỗi ba ba đi, ba ba nhất định sẽ tha thứ cho chị!”
Thượng Quan Ngưng đối với lời cô ta nói ngoảnh mặt làm ngơ, hai người tồn tại không hề giống nhau.
Cô dáng người thẳng tắp, đĩnh đạc, cằm hơi nâng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thượng Quan Chinh: "tôi hôm nay tới đây chỉ muốn hỏi ông, việc ở trường học có phải do ông phái người làm?!"
Thượng Quan chinh không nghĩ tới cô hỏi tới việc này, nhất thời thêm phần tức giận: "tao phái người làm việc như thế làm gì! Có lợi lộc gì sao? Mày ngay đến chuyện này cũng nghi ngờ tao! Mau mau cút đi, tao một khắc cũng không muốn nhìn thấy bản mặt của mày."
Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Thượng Quan Ngưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai mươi mấy năm làm cha con, cô đối với Thượng Quan Chinh vẫn là có chút hiểu ông, ông nói không có, vậy nhất định là không có.
Chính là, ông không có tìm người giúp Quách Soái hại cô, nhưng cũng không có giúp cô, ngược lại là do ông, dùng tiền để bịt mồm tất cả.
Nước mắt trên mặt Thượng Quan Ngưng cũng dần khô cạn, trên mặt khôi phục sự lãnh đạm bình tĩnh: "ông rõ ràng biết tôi trong sạch mà lại không chịu tìm người giúp rong mắt nước mắt dần dần khô cạn, trên mặt khôi phục bình tĩnh lãnh đạm: “Ông rõ ràng biết tôi trong sạch, lại không chịu tìm những người đó đối chất, sợ những người đó đem việc này làm hỏng hình ảnh với tiền đồ của ông à. Không quan hệ không cần ông giúp tôi, tôi sẽ tự mình điều tra rõ! Tôi sẽ làm cho mọi người đều biết, con gái của phó thị trưởng Thượng Quan bị người khác bị người khác hãm hại?"
“Mày dám!” Thượng Quan Chinh tức đến cả người phát run, ông hiện giờ đã ở địa địa vị cao khá lâu, chưa có ai dám nói chuyện với ông như vậy!
Rất nhiều chuyện đều là càng moi càng đen, cho nên chuyện này nên áp xuống đi, mặc kệ tình hình thực tế là cái gì, đều không phải trọng yếu, quan trọng là, làm tất cả mọi người câm miệng!
“Tôi có cái gì không dám! Tôi vị hôn phu không có, không có nhà, sự nghiệp bị hủy! Cùng đường bí lối, liều chết một lần, chỉ cần tôi bất tử, các ngươi đều đừng nghĩ thoát được!”
Thượng Quan Chinh tức giận cầm lấy chén trà trên bàn ném tới trên người Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng phản ứng kịp, tránh thoát chén trà, lại bị nước nóng trong chén trà văng vào mặt.
Chén trà phanh mà một tiếng rồi rơi trên sàn nhà, lập tức vỡ chia năm xẻ bảy.
“Phản phản rồi! Mày đà đồ bất hiếu! Tao nuôi mày lớn bằng này, đây là cách mày báo hiếu cho tao sao!" Thượng Quan chinh cảm thấy bản thân đây là đã nuôi lớn một cái đồ vong ân bội nghĩa!
Mọi thứ đều tốt, cẩm y ngọc thực, trưởng thành như thế rồi muốn trả thù ông! Thân là con gái nó phải vì sự nghiệp của cha mà hy sinh không đúng sao!?
Thượng Quan Ngưng sắc mặt trắng bệch, tùy ý để giọt nước từ trên mặt chảy xuống, lạnh lùng nói: “Sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi là mẹ tôi làm, chỉ có mình mẹ tôi, tình thương của cha ông luôn cho đứa con riêng, trước nay đều không có ít nào cho tôi!”
“Mẹ mày đã sớm đã chết!” Thượng Quan Chinh nóng khí rống giận.
Thượng Quan Ngưng bình tĩnh lập tức không còn nữa tồn tại, cả người đều hơi hơi phát run, sự bén nhọn trong thanh âm lộ ra, khó có thể miêu tả nỗi đau lòng: “Vậy ông nói cho tôi biết, mẹ tôi rốt cuộc là chết như thế nào! Bà ấy vì cái gì mà muốn bỏ lại tôi, vì cái gì mà muốn tự sát!"
Đây là vết sẹo sâu,nhất trong lòng Thượng Quan Ngưng, bất luận kẻ nào cũng đều không thể đụng chạm.
Một khi có người chạm đến, cô liền sẽ lập tức điên cuồng, lập tức cuồng loạn.
“Ha hả……” tiếng cười của cô khàn khàn khó nghe, mang theo một loại cảm giác khủng bố sởn tóc gáy.
"Trong phòng, nơi nào cũng đều có vết máu của mẹ tôi, bà ấy chế thảm như vậy, thật thống khổ, chắc chắn bà ấy chưa thể nhắm mắt! Các người buổi tối ngủ ở nơi này, chẳng lẽ bà ấy không tới tìm các người? Chẳng lẽ các người lại có thể yên tâm thoải mái ngủ ở trong phòng thuộc về mẹ tôi? Hy vọng tôi trả thù, mẹ tôi chắc là đã chờ lâu lắm rồi.."
Vợ trước chết, ở trong lòng Thượng Quan Chinh cũng là một cây gai, ngày thường cũng không dám động chạm, hiện giờ Thượng Quan Ngưng lại đem việc này ra, giống như đem cây kim chọc vào lòng ông.
Ông không khỏi cả giận nói: “Bà ta là tự sát, không có liên quan đến người khác! Là chính bà ta lòng dạ hẹp hòi, không độ lượng với người khác!”
Thượng Quan Ngưng nhìn ông lạnh lùng cười: “Ông rộng lượng như vậy, tại sao lại không bao dung với con gái như tôi đây! Dựa vào cái gì mà muốn mẹ tôi dung thứ bao dung một mụ đàn bà không rõ lai lịch lại còn mang theo một đứa con hoang tìm đến cửa! Chính ông là người sai, dựa vào cái gì lại muốn mẹ tôi gánh vác hậu quả!"
Cô giơ tay lau đi vết trà đọng lại trên mặt. Lời nói nói ra khiến cả ba người kia hãi hùng khiếp vía nói: "Nếu các người còn ép tôi, tôi đây liền đi kiện, nói cho mọi người biết, Thượng Quan phó thị trưởng ngoại tình tằng tịu bên ngoài, cùng tiểu tam sinh ra một đứa con hoang, sợ vợ mình nói ra nên thông đồng với tiểu tam bày mưu tính kế giết hại vợ một cách tàn nhẫn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi