HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Đường Vận còn khóc lóc kể lể, rất bi thảm, cảm tình chân thành tha thiết.

Cảnh Dật Thần rất rõ ràng, giết người không phải là Đường Vận.

Cô ta chỉ bị lợi dụng, hoặc là cô ta tình nguyện bị lợi dụng.

Mà cô ta hy sinh đứa con vì việc lớn, mục đích chỉ là muốn cho Thượng Quan Ngưng rời khỏi anh chứ không phải muốn tính toán bước vào Cảnh gia.

Người đứng sau lưng Đường Vận rất rõ ràng, Đường Vận không bao giờ vào được Cảnh gia.

Đối phương mất công, thiết kế mưu kế này, chỉ là muốn cho anh biến thành người cô đơn, làm người bên cạnh anh phản bội, rời xa anh.

Bước tiếp theo, sẽ là ai?

Cảnh Trung Tu sao?

Nhưng đối thủ cũng quá xem nhẹ ông ấy rồi!

Chẳng lẽ ông ấy là người không có đầu óc như Cảnh Dật Nhiên hay sao?

Loại kế ly gián đã được hắn sử dụng qua một lần, hiện tại còn muốn dùng thên một lần nữa, xem ra chỉ số thông minh của đối thủ chỉ như thế!

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đường Vận, nói ngăn lại tiếng khóc lóc kể lể: “Cio có thể đi rồi, những đồ vật tôi cho cio, tôi sẽ lấy lại tất cả, cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Anh nói xong, liền xoay người nhanh tróng rời đi.

Điển đáng ngờ của Đường Vận ngày càng nhiều, như là không nhìn thấy đối thủ vậy, Đường Vận càng là người khó nắm bắt!

Chạng vạng tối, Cảnh Dật Thần liền trở về Cảnh gia, đi tới biệt thự của Cảnh Dật Nhiên.

Vết thương của Cảnh Dật Nhiên đã tốt lên rất nhiều, xuống đất đi lại cũng không còn đau đớn nhiều nữa, nhưng đa số thời gian hắn vẫn nằm ở trên giường, không muốn xuống đất đi lại.

Hắm nhìn thấy Cảnh Dật Thần tiến vào, thần sắc biến đổi giật mình, rồi sau đó liền nở nụ cười ngả ngớn: “Nha, đại thiếu gia sao lại rảnh rỗi mà tìm đến chỗ này, sao vậy! Tình nhân nhỏ bé ở nước Mỹ không thể buộc trụ được trái tim anh à? Hay vợ yêu đã ghét bỏ anh rồi?”

“Giết bốn mươi bảy mạng người của tôi, tôi tới là muốn nói cho cậu một tiếng, tôi sẽ đòi lại gắp bội.” Cảnh Dật Thần thần sắc lãnh đạm, không có chút nào gọi là vì Cảnh Dật Nhiên mà giao động.

Cảnh Dật Nhiên lại bị anh nói đến mày nhăn lại.

“Cái gì mà bốn mươi bảy mạng? Anh nói rõ ràng xem nào!”

Cảnh Dật Thần làm lơ lời cậu ta nói, xoay người rời đi.

Mục đích anh tới là muốn nói cho Cảnh Dật Nhiên biết, hắn thay người khác gánh tội cũng phải thông qua anh, dám lan một thông tin bất chính, nếu anh trúng kế thì anh và Cảnh Dật Nhiên chém giết sẽ càng thêm mãnh liệt.

Cảnh Dật Thần đi rồi, cảnh dật nhiên lập tức liền bỏ cái điện thoại xuống, sau đó không màng vết thương trên người thương, mà trực tiếp ra cửa.

Nửa giờ sau, trong văn phòng phó giám đốc tập đoàn Quý thị, Cảnh Dật Nhiên túm lấy cổ áo Quý Bác, mặt đầy tức giận quát: “Các người không được trở mặt Quý Bác bị hắn túm không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú ngay lập tức khắc đỏ lên.

“Cảnh Dật Nhiên, anh điên rồi! Mau thả tôi ra!”

Cảnh dật nhiên một tay ném hắn ngồi lại ghế dựa, cười lạnh nói: “Tôi và cậu hợp tác, cũng không phải là vì cho cậu gánh tội thay! Mà là muôab Cảnh Dật Thần chết, nhưng không phải là anh ta hiện tại phẫn nộ đem tôi chỉnh chết trước! Còn cậu lần trước để lộ bí mật, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, lần này còn dám đem người của Cảnh Dật Thần giết hết, sau đó làm tôi gánh tội thay!”

Quý Bác vuốt phẳng nếp nhăn áo áo sơmi của chính mình, nhíu mày nói: “Đây đều là một phần trong kế hoạch, giết người của anh ta, thiếu một cái là một cái! Lần trước tôi đã giải thích qua với anh rồi, tôi sở dĩ nói với Cảnh Dật Thần, là muốn lấy được sự tín nhiệm của anh ta mà thôi, tập đoàn chúng ta đang hợp tác cùng cảnh thịnh tiến hành công việc tài chính, vì lấy được tín nhiệm của anh ta, mọi việc bên tôi đã có sự nhượng bộ rất lớn chỉ vì lúc sau có thể khống chế cảnh thịnh!”

Anh là nhị công tử Cảnh gia, vẫn không nên chạy tới chức này, rất dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi! Hơn nữa, anh muốn tốc độ nhanh hơn, thì chỉ cần lấy được càng nhiều cô phần của cảnh thịnh là được, như vậy chúng ta trong ngoài hợp tác, mới có thể hạ gục Cảnh Dật Thần nhanh hơn m! Mục tiêu của chúng ta đã hoàn toàn nhất trí, anh không cần hoài nghi bất kể cái gì.Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, anh lại nghi ngờ chúng tôi như vậy rất là ảnh hưởng”

Quý Bác ở trước mặt Cảnh Dật Thần sẽ có áp lực lớn, bởi vì hắn cảm thấy mọi ý nghĩ của chính mình Cảnh Dật Thần tựa như đều có thể nhìn thấu.

Nhưng ở trước mặt Cảnh Dật Nhiên, hắn lại có một loại nhàn nhạt cảm giác về sự ưu việt.

Hắn là người thừa kế chính thống của Quý gia, từ nhỏ đã nhận hệ thống huấn luyện và bồi dưỡng, loại việc ainh tử này không phải Cảnh Dật Nhiên có thể làm được.

Đại đa số cũng không biết, Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Dật Thần rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt, Quý Bác thân là người thừa kế của Quý gia, đối với loại chênh lệch này hiểu rất rõ.

Trên người Cảnh Dật Thần hoàn toàn không có bất luận cái gì gọi là ăn chơi trác táng, anh ta trực giác nhạy bén, thân thể đầy tố chất, tố chất tâm lý đều vượt xa hơn cả người thường.

Mà trên người Cảnh Dật Nhiên đều hội tụ tất cả nhược điểm, thậm chí còn kém cả Quý Bác.

Cho nên, Quý Bác đối xử với Cảnh Dật Nhiên đã càng ngày càng không khách khí, bởi vì theo tiếp xúc thì tên tuổi của nhị công tử Cảnh gia ngày càng kém đi.

Bởi vậy, khi Quý Bác hojp tác cùng Cảnh Dật Nhiên, thì Cảnh Dật Nhiên luôn ở trong trạng thái xấu, mà Quý Bác lại nắm giữ tất cả quyền chủ động!

Trước kia, Quý Bác căn bản không dám đánh chủ ý đến Cảnh gia, Cảnh Dật Thần kêu Quý gia bồi thường mấy trăm trăm triệu, Quý gia đều chỉ có thể mặc cho xâu xé!

Mà hiện tại, Quý Bác lại dần dần có tin tưởng.

Cảnh Dật Thần kẻ địch quá nhiều, đặc biệt là bên anh ta có người em trai tốt Cảnh Dật Nhiên, Cảnh gia nếu còn có thể sừng sững không ngã, vậy thì chỉ có nói rằng vận khí của Cảnh gia thật hơn trời.

Cảnh Dật Nhiên đương nhiên rất không thích Quý Bác nói với hắn bằng thái độ đó, dám dùng loại ngữ khí ra lệnh này nói với hắn, toàn thành phố A cũng tìm không ra mấy người!

Hắn cũng không có đem Quý Bác để vào mắt, Quý gia tuy rằng cũng là một gia tộc lớn, nhưng cách Cảnh gia khoảng cách không nhỏ. Một khi hắn đã nắm giữ tài sản Cảnh gia thì một Quý Bác cũng không tính là gì!

Bất quá sự giúp đỡ lúc này Cảnh Dật Nhiên rất cần, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, chỉ dựa vào một người như hắn thì căn bản lừ không cí khqr năng lấy được quyền thừa kế của Cảnh Dật Thần!

Cảnh Dật Thần, cần phải chết!

Cảnh gia, nhất định là của Cảnh Dật Nhiên hắn!

Nhưng cái tên Quý Bác này hắn cũng cần phòng bị, miễn cho về sau bị hắn ăn cả xương cốt cũng không để lại.

Cảnh Dật Nhiên cùng Quý Bác tranh chấp một phen, lại không có được kết quả vừa lòng, hắn giận dỗi rời đi, một lúc sau về đến Cảnh gia, mới vừa bước vào phòng khách, Cảnh Trung Tu liền đưa cho hắn bốn tấm ảnh chụp.

“chọn một người đi, tháng sau chuẩn bị đính hôn.”

Cảm xúc của Cảnh Dật Nhiên đều bị một cây nói này mà nổ bay.

Trên cái trán đầy gân xanh ẩn hiện, ngón tay nắm chặt thành quyền, một hồi lâu mới áp chế được cảm xúc muốn xé bốn tấn hình này, rồi sau đó tùy tiện rút ra một tấm, nhàn nhạt nói: “Người này đi.”

Cảnh Trung Tu “Ân” một tiếng, sau đó liền đứng dậy đi lên thư phòng.

Cảnh Dật Nhiên nắm chặt mấy tấm ảnh kia trong tay, trên mặt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, rồi nhanh chóng rời đi.

Một tháng sau, khi còn ba ngày nữa là lễ đính hôn của nhị công tử của Cảnh gia thì vị hôn thê của hắn là tiểu thư danh môn vọng tộc của Thẩm gia là đại tiểu thư Thẩm Lăng Băng, mang bạo bệnh mà chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi