HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lúc đầu định gả Trầm Lăng Băng cho người mà cô không hề quen biết là Cảnh Dật Nhiên, đã là uỷ khuất Trầm Lăng Băng rồi, bây giờ ngay cả mạng sống cũng không còn, thật sự là làm người ta đau lòng.

“Bắt được hung thủ chưa?”

“Bắt được rồi, nhưng chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, là một người hầu Trầm gia, lúc đầu bị Cảnh Dật Nhiên mua chuộc, sau đó lại bị người khác mua chuộc, bỏ độc vào thức ăn của Trầm Lăng Băng. Người hầu đó có một cậu con trai, mấy ngày trước khi Trầm Lăng Băng gặp chuyện, đã được đưa ra nước ngoài học tập, nhưng người đưa hắn đi lại không phải là Cảnh Dật Nhiên.”

“Khi Cảnh Dật Nhiên mua chuộc người hầu đó thì có để lại dấu vết, nhưng người thứ hai mua chuộc lại có thủ đoạn rất cao, hắn xoá hết tất cả dấu vết, cho nên khi điều tra cũng tốn rất nhiều sức lực.”

Thượng Quan Ngưng hiểu Cảnh Dật Thần, cô biết, tuy anh không trực tiếp điều tra ai, nhưng trong lòng anh đã có đối tượng mà anh nghi ngờ.

“Anh nghi ngờ ai?”

Giọng nói của Cảnh Dật Thần trầm thấp: “Gần đây Cảnh Dật Nhiên có quan hệ chặt chẽ với Quý gia, mỗi khi nó làm việc đều không để ý trước sau, còn dễ xúc động, người biết nó sẽ bỏ độc Trầm Lăng Băng, chỉ có Quý gia.”

“Anh nghi ngờ Quý gia?”

Cảnh Dật Thần thản nhiên sửa cho đúng: “Không phải anh nghi ngờ Quý gia, mà là nghi ngờ Quý Bác.”

“Quý Bác?” Hạ Thược kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Không ngờ, hắn lại độc ác như vậy, mấy năm trước khi em nhìn thấy hắn, em còn cảm thấy hắn rất nhã nhặn, là chính nhân quân tử đó!” Cô không nghi ngờ khả năng phán đoán của Cảnh Dật Thần, mà chỉ cảm thán bản thân đã không nhìn ra con người Quý Bác.

Đúng là Quý Bác đem lại cho người ta cảm giác như thế, anh tuấn nho nhã, ôn hoà khiên tốn, đối xử với nam nữ đều cực kỳ thân sĩ, rất biết cách chăm sóc người khác, ngoại trừ việc hắn không thích Quý Lệ Lệ ra thì hắn đối xử với mọi người đều bình đẳng, khi nói chuyện với hắn, sẽ có cảm giác như được gió xuân thổi vào người, gây cho người ta thiện cảm tốt.

Nghe vợ mình nằm trong lòng mình khen thằng đàn ông khác “nhãn nhặn”, Cảnh Dật Thần nhíu mày.

Đột nhiên anh nhớ đến một chuyện, ngày đó khi anh dẫn Thượng Quan Ngưng đến bàn bạc với Quý Bác, ánh mắt Quý Bác khi nhìn thấy Thượng Quan Ngưng.

Gương mặt anh lập tức lạnh lùng, giọng nói cũng hờ hững, bàn tay to lớn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Thượng Quan Ngưng, sợ cô chạy mất, cúi đầu nói: “Sau này cách xa Quý Bác một chút, không được gặp hắn một mình! Không được nói chuyện với hắn, càng không được cười! Có nghe chưa!”

Thượng Quan Ngưng bị giọng điệu lạnh lùng của anh làm hoảng sợ, không biết vì sao anh lại tức giận, cô nhìn anh một lúc lâu mới hiểu được, thì ra là ghen!

Cô dở khóc dở cười trừng Cảnh Dật Thần, không kiềm được ý cười: “Dấm chua của Quý Bác mà anh cũng ăn, anh bị ngốc hả? Cho đến bây giờ, em chưa từng gặp hắn một mình, trước đó có thấy hắn ở yến hội của Quý Lệ Lệ, tuỳ tiện tán gẫu vài câu mà thôi. Sao hắn có thể coi trọng em được, dã tâm của hắn còn lớn hơn anh, muốn cưới một cô gái có khả năng giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn phát triển, một lòng một dạ muốn lấy toàn bộ quyền thừa kế Quý gia! Không giống như anh, em thất nghiệp mà anh cũng đồng ý cưới em, vì em, một nửa người trong tập đoàn Cảnh thịnh mà cũng không quan tâm, nói đuổi liền đuổi.”

Cảnh Dật Thần thích nghe những lời này, sắc mặt anh lập tức thay đổi, cúi đầu hôn Thượng Quan Ngưng: “Ừ, vậy mới ngoan. Thằng nào cũng thua kém anh, cho nên em không cần phải lựa chọn, đi theo anh là được rồi!”

Tâm tình của người này, lên xuống giống như đứa nhỏ, hoàn toàn không có tính cách trầm ổn bất động như núi thường ngày.

Thượng Quan Ngưng chủ động hôn lên môi anh, sau đó cười nói: “Đời này đều là người của anh, em chỉ có thể đi theo anh thôi. Hơn nữa, em cảm thấy không có người nào so được với anh, trước khi kết hôn em cũng đã nhận định như thế rồi.”

Bên này, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần ấm áp tình cảm. Còn bên kia, Trịnh Kinh và Trịnh Luân đang xấu hổ đến nỗi không nói nên lời.

Bởi vì hai người ở chung một phòng, thay quần áo cũng bất tiện, nhưng lại không thể mặc như vậy ngủ, trên người Trịnh Kinh còn đang mặc đồng phục nữa kìa.

Trịnh Kinh đứng ở cửa, vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Trịnh Luân ôm cánh tay.

Trịnh Luân có chút kích động nói: “Anh, anh đừng đi! Anh đừng bỏ em lại một mình, em sợ, không dám ngủ ở chỗ lạ!”

Trịnh Luân ôm chặt cánh tay Trịnh Kinh, cả người cũng dán lên, bởi vì cô sợ Trịnh Kinh sẽ đi mà không cảm thấy có gì không ổn, Trịnh Kinh lại cách lớp quần áo mỏng manh, cảm nhận được thứ trước ngực Trịnh Luân... Mềm mại và no đủ.

Trước kia, không phải Trịnh Kinh chưa từng tiếp xúc thân mật với Trịnh Luân, trước đây bọn họ thường ngủ cùng nhau, Trịnh Luân thường ôm cánh tay anh ngủ, giống như chú mèo nhỏ đáng thương, cuộn mình trong lòng anh, làm người ta thương tiếc.

Nhưng mà, khi đó, thật sự chỉ có thương tiếc mà thôi, không có tình cảm khác.

Chính là, hiện tại...

Anh là người đàn ông khoẻ mạnh bình thường! Cánh tay bị em gái ôm trước ngực như vậy, sao anh lại không có chút phản ứng nào được chứ, anh cũng không phải tảng đá!

Bây giờ, Trịnh Kinh rất muốn tát mình, tại sao lại có loại ý tưởng đó đối với em gái của mình!

Anh là cầm thú hả?!

Trịnh Kinh nhắm mắt, rồi sau đó chậm rãi rút tay khỏi người em gái.

Trịnh Luân nhìn thấy cánh tay trỗng rỗng, lập tức muốn khóc.

Trịnh Kinh không muốn Trịnh Luân khóc, anh thấp giọng an ủi cô: “Đứa ngốc, đừng khóc, anh không có đi, anh chỉ muốn để lại phòng cho em thay quần áo thôi, còn anh thì vào nhà vệ sinh thay quần áo.”

Trịnh Luân thấy mình hiểu lầm, lập tức ngại ngùng, nhưng cũng đã bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh... Đi nhanh rồi về, em thay rất nhanh.”

Trịnh Kinh gật đầu, cầm áo ngủ đi ra ngoài.

Thật ra anh cũng không muốn để Trịnh Luân ngủ một mình, bởi vì khi Trịnh Luân còn bé đã trải qua sự kiện đó, cho nên em ấy rất sợ nơi xa lạ, bóng đêm và ma quỷ, chỉ cần tắt đèn, Trịnh Luân sẽ gặp ác mộng, không thể chìm vào giấc ngủ sâu.

Trịnh Luân là người không có cảm giác an toàn, ở Trịnh gia thì còn đỡ, nơi đó là nhà Trịnh Luân, cô rất quen thuộc, trong lòng không còn sợ hãi, nhưng khi đi ra ngoài, cô rất dễ hoảng sợ.

Chờ đến khi Trịnh Kinh thay đồ ngủ rồi trở về phòng, một giây khi anh nhìn thấy Trịnh Luân đó, anh không khống chế được mà sửng sốt một lúc lâu.

Trịnh Luân mặc váy ngủ tơ tằm đỏ sẫm thắt eo, vòng eo rất nhỏ, cổ áo lại là loại cổ chữ V khoét sâu, lộ ra xương quai xanh và một nửa bộ ngực trắng như tuyết, áo ngủ có hơi ngắn, miễn cưỡng có thể bao lấy bờ mông của Trịnh Luân, hai chân thon dài trắng nõn lại lộ ra bên ngoài.

Thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa chính là, váy ngủ rất mỏng!

Làn da trắng hồng của Trịnh Luân như ẩn như hiện dưới lớp váy ngủ, có một loại hấp dẫn chí mạng, đánh sâu vào thị giác Trịnh Kinh, mang đến cảm giác mà trước đây chưa từng có!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi