HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng về đến nhà, tắm rửa qua một chút.

Trên người cô còn có thương tích, đặc biệt là miệng vết thương đằng sau chỗ ót, chỗ đó vẫn luôn hơi hơi đau, Mộc Thanh đã dặn dò qua với cô, không thể để chỗ đó dính nước, cô chỉ có thể đơn giản lau qua.

Lúc ấy Quách Soái ra tay đánh thật ác độc, tựa như bọn họ có rất nhiều thâm thù đại hận với nhau vậy.

Cô đã rất cẩn thận, kết quả vẫn là chọc phải tai hoạ.

Có đôi khi, một mặt muốn lùi bước nhượng bộ, nhưng lại cảm thấy điều này thật vô dụng, nên phải chờ thời điểm phản kích.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cố gắng khiến mình vui vẻ một chút, hiện tại không làm gì, cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút.

Cô muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này, đi tìm một phòng trọ tốt để chuyển ra ngoài, bằng không mợ sẽ mang em họ đến đây náo loạn.

Đã một tháng nay cô không ra quá cà phê xem qua, chắc là phải đi xem một chút, không biết hoạt động ra sao rồi.

Cửa hàng cà phê cô luôn mướn người làm quản lú hộ, trước khi xuất ngoại cô cũng đã kinh doanh quán cà phê được khá lâu, khách quen có khá nhiều.

Kinh doanh một quán cà phê nhà ấm áp lãng mạn, đây là tâm nguyện của mẹ cô, đáng tiếc là chưa kịp thực hiện thì đã ra đi chỉ vì do chồng, cô vẫn chưa bao giờ báo đáp cho mẹ, có lẽ mẹ ra đi không hề nhắm mắt.

Thượng Quan Ngưng cứ nghĩ đến lúc mẹ tự sát không rõ nguyên nhân, hận thù trong lòng cô càng ngày càng nhiều, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.

Nhưng cô biết, mẹ chắc chắn không muốn nhìn thấy cô khóc, bà ấy thích nhất là lúc vui vẻ.

Thượng Quan Ngưng điều chỉnh lại tâm trạng, lại tiếp tục đi tìm công việc mới, cô tốt nghiệp tiến sĩ, nhìn về tổng thể cũng đâu đến mức không có người nhận.

Cô vừa bắt đầu click mở trang web xem tin tức, thì điện thoại liền vang lên. Điện báo hiện lên là số của cậu.

Cô nhanh chóng bắt máy luôn.

Trong điện thoại truyền ra thanh âm ấm áp của Hoàng Lập Hàm: “Tiểu Ngưng, cậu đây, dạo này con thế nào?”

“Con rất tốt ạ, cậu không cần phải lo lắng.” Thượng Quan Ngưng trong giọng nói cố ý lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, muốn cho Hoàng Lập Hàm yên tâm.

Hoàng Lập Hàm liền nói, khiến lớp ngụy trang của cô vỡ tan về nguyên hình.

“Ta nghe nói, con không làm việc ở trường học nữa?”

Hoàng Lập Hàm chỉ dùng cách nói nhẹ nhàng nhất, ông quả thật biết, Thượng Quan Ngưng là bị trường học sa thải, nhưng là cụ thể vì cái gì, trường học một chút cũng không nói, hiển nhiên là có người quyền lực ép tin xuống.

Thượng Quan Ngưng có chútngoài ý muốn, cậu vẫn luôn ở sau lưng cô yên lặng quan tâm, cô bị trường học sa thải, ông làm sao lại không biết, chỉ là biết sớm hay muộn gì mà thôi.

Cô nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, lại sợ ông lo lắng, vội cười nói: “Không có việc gì, con cũng muốn bản thân nghỉ ngơi tốt một chút, việc làm không cần cũng được, có cậu lo cho con như vậy, con không lo công việc."

Hoàng Lập Hàm trong lòng lại phần không yên tâm nói: “Như vậy sao được, trường học nếu không cho ta lời giải thích rõ ràng, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý, con nói đi, có phải con ở trong trường học bị ủy khuất gì không? Thượng Quan Chinh là cha con mà lại mặc kệ sao?!”

Thượng Quan Ngưng trong lòng có chút phát khổ. Nếu Thượng Quan Chinh chỉ mặc kệ thì đã tốt, cô còn có thể đem việc này ra, đem những người hại cô làm sáng tỏ mọi việc, nhưng ông ta lại xuóng tay, tuy rằng lời đồn bị ngăn chặn, nhưng cũng khiến cô bị oan ức."

“Con không có chịu ủy khuất gì, cậu đừng tìm tới trường học, mọi việc đều đã qua.” Chuyện này, mặc kệ có nói ra hay không nói ra thì đều rất tổn thương cho cô, trong lòng cô cũng muốn mọi chuyện nhanh chóng qua đi, viẹc phát sinh hôm đó, cô một chút cũng không muốn nhắc lại.

Hoàng Lập Hàm nghe ra cảm xúc suy sút của Thượng Quan Ngưng, ông lập tực chuyển sang chuyện khác: "như vậy đi, cậu sắp xếp công việc cho con nhé, dù sao Hoàng thị cũng có một phần của mẹ con, về sau con có thể giúp cậu xử lý công việc! Con thấy chức phó tổng như thế nào?"

Thượng Quan Ngưng cả kinh lập tức ngồi dậy, cầm điện thoại thẳng thắn lắc đầu: "Việc này không được, cậu à! Hoàng thị là do cậu ngài quản lý đã rất tốt rồi, con không thể gây phiền phức cho cậu được, con chắc chắn có thể tìm được công việc mới mà, cậu không cần bận tâm cho con đâu."

Hoàng Lập Hàm biết Thượng Quan Ngưng sẽ không nguyện ý tới Hoàng thị, cô luôn luôn thực hiểu chuyện, không chịu cho ông thêm phiền toái. Nếu bà vợ Lâm Ngọc của ông có thể rộng lượng một chút, quan tâm một chút đứa con còn lại của em gái ông, thì mối quan hệ gia đình cũng sẽ tốt hơn, lúc gặp nhau cũng sẽ nhẹ nhàng.

Ông thử khuyên bảo trong chốc lát, nhưng Thượng Quan Ngưng cho dù thế nào cũng không đồng ý đến công ty làm.

“Nếu con không tới làm vậy thôi đi, cậu sẽ xem xem có công ty tốt nào không, đề cử con vào làm. Con cũng không phải chạy đi tìm việc, chờ tin tức của cậu nhé.” Hoàng Lập Hàm cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể giúp cô đi tìm việc.

Thượng Quan Ngưng còn định cự tuyệt, lại bị cậu nghiêm túc đánh gãy ý kiến: “Tiểu Ngưng, ta biết năng lực của con tìm việc không khoa, nhưng con phải tin tưởng cậu, nên cho cậu cơ hội để giúp đỡ con, ta coi con như con gái ruột thịt, giúp như vậy mà con cũng khách khí sao?" Thượng Quan Ngưng liền nghẹn lời.

Cô đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng cô chỉ là không muốn gây cho ông thêm phiền toái mà thôi. 

Nếu lại từ chối, sợ là sẽ làm cho cậu tổn thương.

Cô cười cười, trong lòng có một mảnh ấm áp: “Có cậu yêu thương thật tốt, con cái gì đều cũng không buồn phiền! con mặc dù không tìm được việc làm, thì đến lúc đó cũng có thể được cậu nuôi!"

Cô nói chuyện như trẻ con chọc cười Hoàng Lập Hàm, tâm tình của ông quả thực mau chóng tốt lên: "được..được, cậu sẽ nuôi con! Mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi thoải mái vui vẻ đi, đến lúc ta an bài cho con một công việc tốt thì không thể kêu khổ đâu!" 

Hai cậu cháu nói,chuyện vui vẻ cười nói một lát liền ngắt điện thoại.

Hoàng Lập Hàm ngồi ở sảnh rộng ngăn nắp trong văn phòng, nghiêm túc suy nghĩ nên sắp xếp công việc cho chái gái ở đâu.

Phải đem cô an bài đến nơi ông có thể chiếu cố mới được, cháu gái ông lớn lên không chỉ xinh đẹp, bằng cấp cao, năng lực cũng không tồi, làm nhân viên tập đoàn ông quả thật không đượcngoại sinh nữ không chỉ có người lớn lên xinh đẹp, bằng cấp cao, công tác năng lực cũng thực không tồi, tiểu nhân công ty hắn một mực không suy xét, công ty tập đoàn ông thật ra nhận thức không ít, nhưng là tin tức nhận được ít ỏi không có mấy.

Ông suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên.

Khoảng thời gian trước ông cùng tổng giám đốc Tập Đoàn Cảnh Thịnh cùng nhau ăn cơm, có nghe đến việc ông ta nói là muốn nhường chức cho con trai còn mình thì lưu về sau để nghỉ ngơi, vui vẻ tận hưởng hạnh phúc.

Con trai của Cảnh Trung Tu ông,đã từng gặp qua, hình như tên gọi là Cảnh Dật Thần, sinh ra đã có dáng vẻ đường hoàng, so với cha của mình còn xuất chúng hơn, ông lúc ấy còn khen con trai ông là “Trò giỏi hơn thầy”.

Nhưng cậu này lại có lạnh nhạt chút, có điểm không quan tâm đến tình cảm yêu đương.

Nhưng là người càng bình tĩng trầm ổn như vậy mới có thể làm nên đại sự, hơn nữa cũng sẽ không cố tình đi làm khó dễ người khác.

Đến lúc đó ông cùng Cảnh Trung Tu tiếp đón một chút, quan tâm chăm sóc một chút, Thượng Quan Ngưng quả thực không tồi, ít nhất sẽ không phát sinh việc như bị sa thải.

Hoàng Lập Hàm nghĩ vậy liền lập tức gọi điện thoại cho lão già bằng hữu, nói muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đây chính là việc liên quan đến cháu gái, ông phải cùng ông bạn già tán gẫu một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi