HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Phòng ngủ tràn ngập một mùi máu nhàn nhạt, trên chăn gối, trên sàn nhà khắp đều là vết máu, trên người Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều loang lổ máu.

Nhưng mà Cảnh Thiên Viễn đã tỉnh lại, sắc mặt tuy rằng vẫn có chút trắng bệch, nhưng sau khi nôn hết máu ra, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.

Mộc Vấn Sinh đang dọn dẹp vết máu dính đầy trên ngân châm, ông mặc kệ Cảnh Thiên Viễn có phải mới từ trong tình trạng hôn mê tỉnh lại hay không, vừa dọn dẹp vừa hùng hổ nói.

“Uổng phí nhiều năm tôi điều dưỡng thân thể cho ông, lúc này mới chỉ một việc nhỏ đã khiến ông suy sụp đến như vậy! Nếu không có tôi, ông hôn mê lâu một chút nữa, thần tiên cũng cứu không được! Ông đã sắp tám mươi rồi, không phải là thanh niên mười tám, muốn nổi giận thì nổi giận, trước khi nổi giận phải suy nghĩ một chút, cơn tức này thiêu chết người khác hay là thiêu chết chính mình!”

“Lần tới còn dám hành hạ chính mình như vậy, thì đừng kêu tôi tới, tôi tới cũng chỉ thăm ông nằm im ở đó thôi! Ông còn hành hạ bộ xương già của mình thêm một lần nữa, tôi cắm tất cả ngân châm lên người ông cũng không cứu được! Tôi cũng là một lão già rồi, lần tới đừng đợi đến nửa đêm hành hạ tôi, thêm hai lần nữa tôi cũng phải vào quan tài nằm rồi!”

Mộc Vấn Sinh cẩn thận cất ngân châm của mình, bỗng nhiên lại “Phanh phanh phanh” vỗ giường, giận dữ nói với Mạc Lan: “Bà lão này sao lại như vậy, hai người vợ của tôi cũng không có ai thích làm ầm ĩ như bà, phải hành hạ Thiên Viễn đến chết bà mới cam tâm đúng không!”

Lúc ở trên máy bay trực thăng ông đã hỏi rõ lý do tại sao Cảnh Thiên Viễn lại ngất đi, ông đã sớm muốn mắng Mạc Lan, chỉ vì vừa rối không đúng lúc, tình huống của Cảnh Thiên Viễn đúng là có chút nguy hiểm, ông không có tâm trạng để mắng chửi người khác.

Hiện tại Cảnh Thiên Viễn đã tỉnh lại, ông mới có tâm trạng để mắng người.

Ông lớn hơn Cảnh Thiên Viễn và Mạc Lan một tuổi, dạy dỗ Mạc Lan, không hề có áp lực nào —— trong phòng chỉ có mình ông không cố kỵ gì mà công khai mắng bà.

“Đúng là không để người khác bớt lo, nếu Thiên Viễn chết bà có thể sống thêm được bao lâu?! Tôi còn muốn để hắn sống hơn trăm tuổi, có bà ở đây đừng nói là trăm tuổi, có thể sống qua năm nay đã không tệ lắm rồi!”

“Lúc trẻ bà muốn hành hạ hắn như nào cũng không sao, dù sao hắn khỏe mạnh không chết ngay được, nhưng mà bà nhìn thử tình hình bây giờ xem, tính tình vẫn còn xấu như vậy, Thiên Viễn nuông chiều bà hư rồi! Theo lý thuyết chuyện nhà bà thì tôi không nên nói lời nào, nhưng mà tôi mặc kệ, lần tới nếu còn nửa đêm dùng máy bay trực thăng đón tôi tới đây, tôi sẽ thành bác sĩ riêng của nhà các người mất!”

Thoạt nhìn Mộc Vấn Sinh giống như rất tức giận, lải nhải mắng liên tục, vốn dĩ ông là một người rất thích lải nhải, không sợ trời không sợ đất, dù sao ông là thần y, người khác đều phải xem sắc mặt ông, cho nên trong lòng không thoải mái liền trực tiếp mắng ra.

“Tài sản bà thích cho ai thì cho, vốn liếng của Cảnh gia bà cũng dám động vào, chưa thấy qua người phụ nữ nào phá của như vậy! Những thứ kia có thể cho hay sao? Trong đầu bà đều là nước a, bà không sợ lão tổ tiên Cảnh gia bò từ trong mồ ra tính sổ với bà sao!”

Mộc Vấn Sinh mà một người tương đối coi trọng tiền bạc, bởi vì Mộc gia không giống Cảnh gia, nhiều thế hệ giàu có, gia cảnh sung túc, Mộc gia lúc trước làm nghề y cũng không được ai coi trọng, tiền kiếm được cũng không nhiều. Ông không thích người khác tùy ý tiêu xài tiền bạc, tất cả tiền của ông đều để mua các loại thuộc, hiện tại tài sản của ông chỉ có bệnh viện Mộc thị.

Vừa nghe Mạc Lan lại vụng trộm đem một phần tư tài sản của Cảnh gia cho Cảnh Dật Nhiên, ông thật có suy nghĩ muốn đánh người, nếu ai dám đem tài sản của bệnh viện Mộc thị ra tiêu xài, ông nhất định phải liều mạng với người đó.

Mộc Vấn Sinh rất hiểu Cảnh Thiên Viễn, ông biết, Cảnh Thiên Viễn không phải đau lòng tiền bạc, ông ấy đau lòng những đồ vật mà tổ tiên lưu truyền lại.

“Tức chết tôi rồi, bà có biết mỗi lần tức giận trong cơ thể con người có thể sinh ra độc tố đủ để hạ độc chết mấy con chuột! Thật là, tôi nhất định lại phải sống ít đi mấy nắm!”

Ông còn không chịu để yên lải nhải liên tục, mọi người không ai lên tiếng, Cảnh Thiên Viễn cũng chỉ chút suy yếu nằm ở đó, nghe ông hùng hùng hổ hổ, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Bởi vì ông cảm thấy, mình và Mạc Lan nên bị mắng một lần.

Nhưng mà có lẽ Mạc Lan cũng bị kích thích quá lớn, nghe Mộc Vấn Sinh không màng tình cảm mắng bà, bà rất nhanh liền chống đỡ không được mềm mại ngã xuống.

“Mẹ!”

“Bà nội!”

Cảnh Trung Tu cùng Thượng Quan Ngưng đồng thời hô lên, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người bà nâng bà dậy.

“Được, lại ngất thêm một người nữa, tôi đến nhà các người xem bệnh không thu tiền, các người thấy không mất tiền nên cứ thoải mái ngất đúng không!”

Tuy rằng Mộc Vấn Sinh oán trách, động tác lại không hề có chút không vừa lòng nào duỗi tay ra bắt mạch cho Mạc lan, vài giây sau ông liền thu tay lại: “Bà lão chết tiệt này không có việc gì, nằm một ngày uống nhiều nước một chút là tốt rồi, thuốc cũng không phải uống!”

Ông nói, lại ngồi vào cạnh giường, cũng không chê trên quần áo của Cảnh Thiên Viễn toàn là máu, xem thường nói: “Ông nhìn người ta xem, ngất xỉu giống như đi chơi, ông nhìn ông xem, ngất xỉu một lần là muốn mất mạng! Sống uổng phí cả đời!”

Cảnh Thiên Viễn nhìn Cảnh Trung Tu ôm Mạc Lan đi ra ngoài, biết đang đưa bà đến một phòng khác nghỉ ngơi, ông khàn giọng mở miệng nói: “Được rồi, đừng ồn ào, làm tôi đau cả đầu. Lần này là ngoài ý muốn, dù sao có ông ở đây, tôi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.”

“Đừng, cho tôi một tội danh lớn như vậy không sợ đè chết tôi sao!” Mộc Vấn Sinh không thèm nể mặt, thổi râu trừng mắt nói: “Ông vẫn nên sống cho tốt đi, mỗi lần ông xảy ra chuyện, tôi cũng mất nửa cái mạng theo, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!”

Hai người đang nói, Cảnh Trung Tu đã quay trở lại.

Cảnh Thiên Viễn nhàn nhạt nói: “Trung Tu, nói người hầu chăm sóc mẹ con cho tốt, bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi thân thể không còn tốt nữa.”

Cảnh Trung Tu gật gật đầu: “Ngài yên tâm, vừa nãy hai vị bác sĩ kia đã kiểm tra lại cho mẹ, không có việc gì.”

“Ừ, bà ấy thì có chuyện gì được! Mấy năm nay bà ấy không phải lo nghĩ cái gì, ngày trôi qua thoải mái như thần tiên, thân thể còn tốt hơn ông, ông chết thì bà ấy cũng còn chưa chết!”

Tuy rằng Mộc Vấn Sinh nói có chút khó nghe, nhưng rõ ràng Mạc Lan thật sự không có chuyện gì.

Cảnh Thiên Viễn tin tưởng Mạc Lan không có việc gì, trong lòng mới hơi hơi thả lỏng. Tuy rằng ông tức giận Mạc Lan đem tài sản của Cảnh gia cho Cảnh Dật Nhiên tiêu xài, nhưng không đến mức bởi vì chuyện này lại mặc kệ bà.

Vợ chồng già nhiều năm như vậy, tuy rằng Mạc Lan thường xuyên phạm sai lầm, nhưng hai người có thể cùng nhau đi đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Đêm đã rất khuya, tuy rằng Cảnh Thiên Viễn không nói lời nào, nhưng trong lòng lại cực kì cảm kích ông bạn già.

Giọng ông có chút khàn khàn nói: “Đêm nay ông nghỉ lại đây đi, đừng đi qua đi lại, miễn cho lát nữa tôi có gì đó không thoải mái lại phải cho người đi đón ông.”

“Ừ, tôi tất nhiên phải ở lại đây, ngày mai còn phải châm cứu cho ông thêm một lần nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục ngồi máy bay trực thăng của nhà các người, làm cho tôi giống như là lãnh đạo quốc gia, khó chịu muốn chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi