HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Tâm nhìn các cô vui cười, không khỏi cũng cười nói: “An An, Thượng Quan, bệnh viện tớ còn có việc, hôm nay thật sự không thể chơi lâu, còn muốn cảm ơn hai người các cậu cứu tam ca từ nơi đó ra, về sau có rảnh tìm tớ chơi, tớ đi trước một bước.”

Triệu An An rất hiểu cô ấy, biết cô ấy thoạt nhìn dáng vẻ dịu dàng, nhưng kỳ thật là một người cuồng công việc, trên cơ bản tất cả thời gian đều ở tại bệnh viện, cho nên cũng không giữ cô, cười nói: “Được rồi, biết cậu trong lòng chỉ nhờ mong những bệnh nhân đó, có bác sĩ như cậu là phúc của bọn họ, nhanh chóng đi thôi!”

Thượng Quan Ngưng cũng gật gật đầu, cười nói câu “Hẹn gặp lại”.

Chờ Mộc Tâm đi rồi, Triệu An An mới thấp giọng hỏi: “Thế nào, cháu trai của tớ không bị sao chứ? Thật sự chỉ có một đứa? Xác định không phải song bào thai?”

Thượng Quan Ngưng bật cười: “Tớ xác định cùng với khẳng định, cậu chỉ có một cháu trai, hoặc là cháu gái, đứa bé hiện tại phát triển rất tốt, đang từ đậu nành biến thành đậu phộng!”

Trước kia lúc Triệu An An mang thai cũng không cảm thấy gì, hiện tại nhìn Thượng Quan Ngưng mang thai, liền che chở cô ấy như quốc bảo, cô luôn luôn tùy tiện, thế nhưng cũng cẩn thận đỡ lấy cánh tay Thượng Quan Ngưng, giống như sợ cô ấy té ngã.

Cô hoạt bát hiếu động như vậy, cũng có lúc trở nên an tĩnh trầm ổn, làm cho Thượng Quan Ngưng không kịp thích ứng.

“An An, tớ không có yếu đuối như vậy, cậu không cần phải cẩn thận quá, thật không có việc gì, coi tớ như người bình thường là được!”

Triệu An An trừng cô liếc mắt một cái: “Như vậy sao được, cậu hiện tại là người phải được bảo vệ, mà tớ cũng không phải bảo vệ cậu mà là cháu trai bé nhỏ!”

Thượng Quan Ngưng không lay chuyển được cô ấy, đành phải tùy ý cô ấy thật cẩn thận đỡ eo mình.

Cuối cùng, còn nghe được cô ấy cảm khái: “Ai, trách không được anh tớ muốn một tấc cũng không rời ở bên cạnh cậu, hiện tại tớ cũng muốn ở bên cạnh cậu 24 giờ, tớ cảm thấy mạng cậu rất quý giá, tốt nhất có thể bên cạnh cậu 24 giờ, bằng không cảm thấy không yên tâm.”

Thượng Quan Ngưng cười cười, nhẹ giọng nói: “Đó là cậu quan tâm tớ, cho nên mới muốn chăm sóc tớ, anh cậu hiện tại còn nghiêm trọng hơn.”

“Ừ, xem đi, anh tớ là một người đàn ông hoàn mỹ? Lúc trước nói hắn hoàn mỹ, cậu còn trộm chê cười tớ, hừ, đừng cho là tớ không biết, giọng của cậu đều là ứng phó cho qua, tớ là đồ ngốc mới nghe không hiểu! Hiện tại thì sao, cậu cũng thừa nhận anh tớ là người đàn ông tốt duy nhất trên thế giới!”

Thượng Quan Ngưng nhớ tới khi đó nghe Triệu An An giới thiệu dáng vẻ của Cảnh Dật Thần, không khỏi buồn cười: “Ừ, Triệu đại tiểu thư, lúc trước tớ là ếch ngồi đáy giếng kiến thức quá ít, cho rằng cậu là một em gái ngốc bị tẩy não đi sùng bái anh trai, căn bản không biết trên thế giới còn có thể có người anh trai tốt như vậy! Cậu người lớn không chấp kẻ nhỏ, tha thứ cho tớ đi!”

Triệu An An nhịn cười, hừ nhẹ một tiếng: “Được, tớ tha thứ cho cậu, ai bảo tớ còn bán cậu đi lấy mười vạn tiền tiêu vặt nào!”

“Cái gì?!”

Thượng Quan Ngưng trừng lớn đôi mắt, duỗi tay véo thịt trên mặt Triệu An An: “Triệu An An, cậu cuối cùng cũng nói thật, tớ còn không hiểu sao cậu nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho tớ như vậy, hoá ra là bán tớ lấy tiền! Mới mười vạn mà cậu đã đem tớ bán đi, giá trị của tớ chỉ một chút tiền như vậy? Mệt tớ còn coi cậu là người tốt, hóa ra cậu là cái đồ không có lương tâm, tớ muốn báo thù, tớ cũng muốn bán cậu! Hơn nữa chỉ bán một xu, nhiều một phân cũng không cần, người nào cho thêm tớ cũng không cần!”

Triệu An An không cẩn thận lại nói lỡ miệng, cô hối hận xanh cả ruột, vội không ngừng nói: “A nha, A ngưng, hiểu lầm hiểu lầm, đây là hiểu lầm! Cậu là bạn tốt của tớ, tớ sao có thể bán đứng cậu, cho tớ bao nhiêu tiền tớ đều không bán a!”

“Được rồi, cậu đừng giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu đều là sự thật!” Thượng Quan Ngưng còn còn niết mặt cô ấy, chờ cô véo mặt Triệu An An đủ cũng vừa lúc đi đến phòng bệnh của Chu Nhược Đồng, mặt cô ấy đã đỏ bừng dấu tay.

“Cậu ra tay cũng thật tàn nhẫn!” Triệu An An dùng sức xoa xoa mặt mình, đau đến nhe răng trợn mắt nói: “Đây là mặt thật của tớ, không phải mặt plastic, bằng không sớm bị cậu niết hỏng rồi!”

Thượng Quan Ngưng không để ý tới cô ấy, trực tiếp gõ cửa, sau đó vào phòng bệnh.

Triệu An An nhanh chóng đi theo phía sau cô, đi vào.

Sắc mặt Chu Nhược Đồng có chút tái nhợt nằm ở trên giường, trên mặt bị thương, cánh tay bị băng bó lại, rất rõ ràng bị thương không nhẹ.

Thấy hai người tiến vào, cô ta rõ ràng có chút cảnh giác hơi co lại một cái.

Xem ra Triệu An An cho khiến cho cô ta bị ảnh hướng khá lớn…… Bóng ma tâm lý, đoán chừng cô ta về sau sẽ không chịu đến gần Triệu An An, bởi vì Triệu An An không giống như người bình thường khiến cho người khác sợ hãi.

“Các cô tới làm gì?”

Giọng Chu Nhược Đông có chút khàn khàn, nhưng mặc dù cô ta cả người bị thương, nằm ở nơi đó bất động, trên người vẫn như cũ có khí thế sắc bén.

Thượng Quan Ngưng đứng yên trước giường cô ta, vẻ mặt nghiêm túc, giọng thành khẩn nói: “Chu tiểu thư, chúng tôi là tới xin lỗi cô. An An làm bậy đã quen, khiến cô bị thương, là cô ấy sai, tôi thay cô ấy xin lỗi, hy vọng cô đừng để ở trong lòng, tiền thuốc men của cô chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ, nguyên nhân của chuyện này hẳn là cô cũng biết.”

Chu Nhược Đồng lại không cảm kích, cô ta lạnh lùng nói: “Triệu An An đánh tôi thành như vậy, chính là phạm pháp, tôi là cảnh sát hình sự, lúc nào cũng có thể bắt cô ta về cục! Mặc kệ nguyên nhân gì, tôi bị đánh chính là sự thật! Đánh người rồi xin lỗi liền xong rồi? Chờ xem, chờ tôi tốt hơn liền đánh lại!”

Thượng Quan Ngưng bị cô ta nói cứng, tức khắc có chút không biết phải mở miệng thế nào.

Chuyện này xác thật là Triệu An An làm không đúng, có chút cưỡng từ đoạt lí nói, thật không phải sở trường của Thượng Quan Ngưng.

Triệu An An lập tức tiến lên, một phen bóp chặt cổ Chu Nhược Đồng, hung tợn nói: “Được a, cảnh sát hình sự thì ghê gớm đúng không? Tôi hiện tại liền bóp chết cô, có có bản lĩnh bắt tôi về cục đi! Cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”

Thượng Quan Ngưng nhìn cô ấy xúc động như, tức khắc to đầu.

Cô nhanh chóng tiến lên kéo Triệu An An: “An An, cậu đừng làm bậy, mau buông tay!”

Triệu An An vốn dĩ không nghĩ buông tay, nhưng sợ khiến Thượng Quan Ngưng bị thương, đành phải tạm thời buông tha Chu Nhược Đồng, ở trên ghế ngồi xuống.

Rồi sau đó cô ấy liền tùy tiện trực tiếp mở miệng nói: “Được rồi, tôi đem chuyện này làm rõ, cô đừng mơ tưởng gả cho Trịnh Kinh, hắn đã sớm là của người khác, không có phần của cô!”

Chu Nhược Động bị Triệu An An bóp chút nữa thì tắt thở, “Khụ khụ khụ” mồm to hô hấp, một hồi lâu hô hấp mới thông thuận hơn.

Chính là nghe được Triệu An An nói, cô ta lại không cam lòng yếu thế nói: “Tôi không gả cho hắn, ai gả cho hắn? Cô gả cho hắn? Hay là em gái mong manh yếu đuối của hắn?”

Triệu An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô ta: “Nếu biết, liền lăn xa một chút!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi