HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Dật Thần, như vậy có phải hơi quá rồi không? Anh canh chừng em chặt quá, nhưng mà bây giờ em mới mang thai một tháng thôi, chẳng lẽ sau này vẫn cứ như vậy hả?”

Cảnh Dật Thần nắm chặt tay cô, cười nói: “Yên tâm đi, phần tử nguy hiểm như thế, không đợi đến lúc em sinh đâu, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”

Gió biển hơi lạnh, mang theo hơi thở tươi mát thổi vào người bọn họ, có chút thoải mái, nhưng cũng có chút ẩm ướt.

Cảnh Dật Thần cởi áo khoác của mình, phủ lên người Thượng Quan Ngưng, rồi kéo cô về nhà.

“Lần đầu em làm mẹ, lần đầu anh làm cha, đương nhiên anh phải khẩn trương, anh hận không thể ở bên cạnh em hai mươi bốn giờ, lúc nào cũng ở bên cạnh em.”

Khi anh nói những lời này, sắc mặt rất lạnh lẽo, bàn tay lại nắm chặt tay Thượng Quan Ngưng.

“Nhưng mà mai mốt anh phải ra ngoài, không thể ở bên cạnh em. Em muốn đi đâu cũng được, nhưng mà phải dẫn nhiều người đi theo, đừng làm anh lo lắng.”

Cảm giác khi anh hết lòng che chở và bảo vệ thật tốt, Thượng Quan Ngưng gật đầu đồng ý: “Ừ, em sẽ chăm sóc cho mình và đứa nhỏ, anh không cần lo lắng.”

Về đến nhà, đợi cho Thượng Quan Ngưng ngủ mất, Cảnh Dật Thần mới lặng lẽ đứng dậy, đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, A Hổ đang chờ anh.

Cảnh Dật Thần ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi: “Bắt được người?”

Sắc mặt A Hổ u ám: “Thiếu gia, bọn họ có người tiếp ứng, vừa thấy người của chúng ta có vẻ khả nghi, bọn họ liền gây hỗn loạn để trốn thoát, cực kỳ cảnh giác! Hơn nữa, bọn họ đều là những gương mặt mới, không phải là người A thị, giống như đang nghe ngóng, cũng không phải người sẽ ra tay, nếu không thì cũng sẽ không ở rất xa tìm hiểu mà không chịu lại gần.”

Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: “Ngày mai gọi Tiểu Lộc đến, khi tao không có ở đây, kêu cô ấy ở bên cạnh A Ngưng mọi lúc mọi nơi.”

A Hổ lập tức đồng ý, sau đó lại do dự nói: “Thiếu gia, nếu bên cạnh thiếu phu nhân có ít người, có lẽ những người đó sẽ mắc câu, nếu không thì...”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị Cảnh Dật Thần ngắt lời: “Không được! Tao không muốn A Ngưng trở thành mồi nhử, sau này không được có ý tưởng như vậy!”

Sắc mặt anh cực kỳ nghiêm khắc, cả người tản ra cảm giác lạnh lẽo.

Trên trán A Hổ đổ mồ hôi, cảm thấy hổ thẹn: “Thuộc hạ đáng chết, không nên nghĩ ra chủ ý này! An toàn của thiếu phu nhân là quan trọng nhất!”

Sắc mặt Cảnh Dật Thần vẫn lạnh lùng như trước, anh tuyệt đối không để Thượng Quan Ngưng gặp phải nguy hiểm, anh tình nguyện chậm rãi bắt được những người đó.

“Đường Vân thì sao, gần đây tiếp xúc với những ai?”

“Ả và nhị thiếu gia vẫn có liên hệ chặt chẽ, còn đi tìm Quý Bác, nhưng mà trừ lần đó ra cũng không có liên hệ với những người khác, sau khi ngài cắt đứt nguồn kinh tế của ả, tiền của ả xài đều là nhị thiếu gia cho. Người của chúng ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào ả, nhìn ả như không phòng bị nhưng thật ra đã phát hiện ra chúng ta, ả còn cảnh giác hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.

Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Tiếp tục thăm dò thân phận của ả, có lẽ không phải là người A thị, kêu Trịnh Kinh giúp đỡ, chắc là chỗ hắn có manh mối.”

Chuyện mười năm trước, chỉ có Trịnh Kinh biết, lúc đó hắn đã từng điều tra Đường Vận.

Ngày càng không phân biệt được thân phận của Đường Vận, tất cả dấu vết đều bị xử lý cực kỳ sạch sẽ, giống như là tự nhiên xuất hiện, không điều tra được gì về quá khứ của ả.

Này tuyệt đối không bình thường, cần phải có lực lượng khổng lồ và kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được.

Đường Vận, là ai?

Trong đầu Cảnh Dật Thần không ngừng suy nghĩ, yên lặng một lát rồi hỏi chuyện khác: “Thượng Quan Nhu Tuyết đâu?”

“Thượng Quan Nhu Tuyết đã sinh rồi, là một thằng nhóc, bọn em đã dựa theo chỉ đạo của ngài, tiết lộ địa chỉ mới của Tạ Trác Quân, hai ngày nữa cô ta sẽ đến Tạ gia. Tạ Trác Quân không biết Thượng Quan Nhu Tuyết còn sống, đã đính hôn với tiểu thư của một gia tộc nhỏ trong A thị. Còn nữa, dựa theo tin tức có thể tin được mà người của chúng ta điều tra được, Tạ Trác Quân chưa trị hết bệnh, từ khi trở về từ nước ngoài đến giờ, hắn vẫn không rời khỏi nhà, bởi vì hắn vẫn còn chóng mặt đau đầu, không thể ra ngoài một mình.”

“Hắn đến bệnh viện kiểm tra, đầu tiên là kiểm tra về đầu, sau đó là tình huống sinh dục, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, sau này tuổi càng cao thì càng khó sinh dục. Cho nên Tạ gia mới nhanh chóng kiếm người rồi định việc hôn nhân cho hắn.”

Cảnh Dật Thần thản nhiên gật đầu, giọng nói lộ ra cảm giác lạnh thấu xương: “Xí nghiệp gia tộc Tạ gia, có thể phá sản, làm cho bọn họ nợ nần càng nhiều càng tốt, đừng để bọn họ chết quá dễ dàng, để cả nhà bọn họ và Thượng Quan Nhu Tuyết nếm thử tư vị sống không bằng chết là như thế nào.”

Những người đã nợ Thượng Quan Ngưng, anh sẽ đòi lại giúp cô!

Thượng Quan Ngưng mềm lòng, không so đo với họ, vậy người xấu cứ để anh làm, anh luôn luôn tàn nhẫn, khi xuống tay cũng không có một chút gánh nặng tâm lý nào.

“Nói tin tức Tạ Trác Quân đính hôn cho Thượng Quan Nhu Tuyết biết, để ả đi quậy phá, sau này Tạ gia sẽ hận không có ngày này!”

A Hổ cũng muốn làm như vậy, nghe thấy Cảnh Dật Thần chỉ thị, trên mặt xuất hiện nụ cười thật thà, chỉ có hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài, một chút lạnh lùng ẩn sau tươi cười hiền lành ấy.

Hắn kể những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay cho Cảnh Dật Thần biết, có khi là tranh cãi vì lợi ích giữa các gia tộc lớn trong A thị, có khi là tranh cãi vì lợi ích giữa bọn họ, chính là Cảnh Thịnh, khoa học công nghệ Lập Ngữ, bệnh viện Mộc thị, còn có Châu Bảo của Triệu thị mà Cảnh Dật Thần vừa mới tiếp xúc.

Trong đó chuyện quan trọng nhất, đương nhiên là chuyện của tập đoàn Quý thị.

“Thiếu gia, ba ngày trước cổ phần của Quý Bác ở tập đoàn Quý thị đã tăng thêm 10%, bây giờ tăng thành 33% rồi, người giúp hắn thu mua cổ phần, là vị hôn thê của hắn, Lam Vũ.”

“Cái người tên Lam Vũ này luôn ru rú trong nhà, bên cạnh chỉ có một người đã già hầu hạ, những người khác không thể đến gần, cô ta và Quý Bác ở chung, mỗi ngày đều gọi điện cho Quý Bác, nhìn qua giống như người yêu, nhưng mà cô ta và Quý Bác chưa xảy ra chuyện gì, hai người nhìn rất giống người lạ. Thuộc hạ đã điều tra qua, cô ta không phải người Dương gia, nhưng mà...”

“Không, A Hổ.” Cảnh Dật Thần ngắt lời A Hổ, trầm giọng nói: “Có lẽ cô ta là người Dương gia.”

A Hổ sửng sốt, sau đó lập tức lựa chọn tin tưởng thiếu gia nhà mình.

Cho đến bây giờ, thiếu gia chưa từng làm ra chuyện gì sai lầm, thiếu gia nói đúng, thì chính là đúng, tuy là hắn không biết vì sao thiếu gia lại nhận định ra được.

Dù sao thì cái người Lam Vũ kia cực kỳ quỷ dị, cô gái quỷ dị như vậy, không cần giữ lại.

Mặc kệ là giết nhầm, vẫn cứ giết rồi nói sau, tránh giữ lại tai hoạ về sau. Dù sao thì bọn họ cũng đã giết rất nhiều người, thêm một Lam Vũ cũng không sao.

Thật ra Cảnh Dật Thần cũng không khẳng định, Lam Vũ chính là người Dương gia, nhưng mà trực giác của anh cảm thấy như thế, cho nên, anh không muốn giữ lại Lam Vũ.

Nhưng bây giờ Lam Vũ là vị hôn thê trên danh nghĩ của Quý Bác, vô duyên vô cớ làm con dâu tương lai của Quý gia chết, sẽ làm Cảnh gia và Quý gia khai chiến với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi