HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ngày hôm sau, Quý Bác và Lam Vũ tới quán trà để đàm phán với Cảnh Dật Thần.

Lam vũ ngày thường không ra khỏi cửa, lúc ra khỏi cửa đã là đêm khuya, hôm nay được quang minh chính đại đi uống trà thì cô có vẻ rất cao hứng.

Chỉ là, chờ đến lúc đoàn người của Cảnh Dật Thần tới, ý cười trên mặt cô cương lại.

Chỉ là tâm cơ của cô thâm trầm, biểu tình cứng đờ chợt lóe rồi biến mất.

Cảnh Dật Thần nhìn cô một cái, thần sắc lãnh đạm giới thiệu với Quý Bác mấy người bên cạnh.

“Quý tổng, bên trái tôi chính là giám đốc phụ trách công việc tài chính mới, Mộc Thanh, bên phải là trợ lý của chúng tôi Trịnh Kinh, A Hổ thì cậu cũng biết, không cần phải nói.”

Cảnh Dật Thần giới thiệu xong, liền ngồi luôn xuống, rồi sau đó Mộc Thanh và Trịnh Kinh liền vươn tay bắt tay với Quý Bác. Cảnh Dật Thần không thích người khác đụng chạm vào mình, cho dù bất kì ai anh cũng không bắt tay.

Quý Bác nhìn hai cánh tay chìa ra, sắc mặt rất khó coi đứng dậy, bắt tay.

Lam vũ là vị hôn thê của Quý Bác, cũng đứng dậy bắt tay cùng hai người.

Mộc Thanh cầm tay cô, lại không buông ra, ngược lại cà lơ phất phơ vui cười nói: “Sao tôi lại thấy vị tiểu thư này rất quen, người đẹp, có phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?"

Thần sắc Lam Vũ biến đổi, ngay sau đó nhìn Quý Bác thần sắc nhu nhược, làn da cô tái nhợt, giờ phút này mắt chớp động liền ra nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, tựa hồ như muốn nói với Quý Bác là, anh xem, có người khi dễ em.

Quý Bác đã hoàn toàn đã áp chế không được sự tức giận của chính mình, mỗi lần gặp được Cảnh Dật Thần, hắn đều phải phát hỏa một lần, loại cảm giác này thật không dễ chịu.

“Mộc Thanh, mong cậu tự trọng! Đây là vị hôn thê của tôi, tôi vẫn còn ở nơi này, đây không phải nhà anh cũng không phải bệnh viện, không phải nơi cậu có thể tùy tiện xằng bậy!"

Mộc Thanh bĩu môi, tựa như có chút lưu luyến buông ra, trong miệng còn bất mãn oán giận: “Thật là keo kiệt, chẳng qua tôi nhìn vị hôn thê của anh như một người bằng hữu mà thôi, làm gì đến nỗi nắm tay cũng không được, tôi cũng không thích gì cô ấy, tôi cũng đã có vị hôn thê rồi!"

Trên trán Quý Bác hiện lên đầy gân xanh, hắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, nhìn Cảnh Dật Thần thần sắc lãnh đạn, tức giận nói: “Cảnh thiếu, phiền anh cho tôi một lời giải thích! Chúng ta tới đây là để nơi về việc cơ mật hợp tác, vì sao lại mang theo người ngoài đến?! Một bác sĩ và một người cảnh sát hình sự, anh căn bản không coi tập đoàn Quý thị của chúng tôi vào mắt, vẫn luôn muốn chơi chúng tôi?”

Quý Bác đã gặp qua Mộc Thanh rất nhiều lần, cô Quý Mẫn Du trái tim không tốt, mỗi lần phát bệnh đều tới bệnh viện Mộc thị bệnh viện trị liệu, tuy rằng bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Quý Mẫn Du không phải Mộc Thanh, nhưng Mộc Thanh là viện trưởng, khi đó Quý Mẫn Du vẫn còn là thị trưởng, thị trưởng đi đến bệnh viện, là viện trưởng thì như thế nào cũng phải đến thăm, cho nên Quý Bác không chỉ gặp qua Mộc Thanh, mà còn vô cùng quen thuộc!

Trịnh Kinh vừa là bạn học tiểu học, mà còn cả trung cấp và cao trung! Hơn nữa lần trước Quý Lệ Lệ bị Cảnh Dật Thần đưa vào ngục giam, người phụ trách điều tra lập án hình sự chính là Trịnh Kinh, Quý Bác bảo lãnh cho Quý Lệ Lệ thông qua Trịnh Kinh!

Hai người này sao hắn có thể không quen biết!

Cảnh Dật Thần là muốn cố ý!

Anh ta căn bản không phải tới đàm phán, anh ta chỉ muốn tới để khiêu khích! Mệt hắn lưc trước còn chuẩn bị rất nhiều, muốn đem hiệp nghị mà Quý Mẫn Quyết với Cảnh Dật Thần ký kết hủy bỏ, kết quả lại bị Cảnh Dật Thần chơi!

Năm trước khi thu mua tinh diệu truyền thông cũng là như thế này, bọn họ đều làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ còn chờ cảnh thịnh thu mua rồi trả tiền, kết quả chỉ một câu của Cảnh Dật Thần, nói không mua liền không mua, sau đó mấy ngày sau mặt trái của diễn viên bên tinh diệu truyền thông bay đầy trời, làm cho giá cổ phiếu kịch liệt hạ ngã, đến cuối cùng chỉ có thể lấy giá cực thấp bán cho cảnh thịnh!

Đó là một lần, đoa là một cú ngã thảm nhất từ khi hắn tiến vào thương trường tới nay, thậm chí hắn còn chịu sự nghĩ ngờ của nhóm cổ đông!

Mà hiện tại, Quý Bác lại cảm nhận được sự miệt thị và áp chế, lửa giận trong lòng hắn không thể kìm chế được.

Hiển nhiên Quý Bác phẫn nộ đến từ lý do không phải là Mộc Thanh vô lễ với vị hôn thê, mà là do Cảnh Dật Thần tinh anh hiểu biết về tài chính

Cảnh Dật Thần vẫn như cũ mặt không biểu tình, như đã đoán trước phản ứng của Quý Bác.

Mà Mộc Thanh và Trịnh Kinh đồng thời đều cười.

Cảnh Dật Thần thật là đủ phúc hắc, Quý Bác quả thực bị anh xoay vòng vòng.

Nói cái gì mà công việc hợp tác, quả thật chỉ là muốn xem thử phản ứng của Quý Bác đối với vị hôn thê Lam Vũ thái độ. Quả thật đã chứng minh, hắn quả thật không quan tâm đến Lam Vũ, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích của công ty mình.

Cảnh Dật Thần đem tất cả mọi việc xắp xếp ôn thỏa, chỉ còn chờ Quý Bác và Lam Vũ chui vào trong, ngay cả lòi nói vừa rồi của Mộc Thanh cũng đều là do Cảnh Dật Thần chế ra.

Trên thực tế, Mộc Thanh căn bản là không quen biết Lam Vũ, càng không có cảm thấy cô quen mặt!

Đối mặt với sự chất vấn phẫn nộ của Quý Bác, Cảnh Dật Thần có vẻ có chút không chút để ý: “Nga, hóa ra là phó tổng Quý biết bọn họ sau, như vậy càng rốt, đàm phán càng thêm thuận lợi.”

Quý Bác tức giận đến mức hơi phát run, cố tình không chỗ bộc phát, giờ trong lòng anh đã bốc hỏa đến nơi rồi.

“Cảnh thiếu, như vậy là không có thành ý về chuyện hợp tác!”

Cảnh Dật Thần liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Quý tổng, anh hẳn là nên giới thiệu người bên cạnh anh một chút chứ, người bên chúng tôi bên anh đều đã biết, còn người bên anh sao lại không giới thiệu, việc này không hợp quy củ."

Anh còn có mặt mũi nói quy củ?!

Anh ta tới tiến hành đàm phán mà bên phải là cảnh sát hình sự, bên phải mang theo bác sĩ, phía sau còn có vệ sĩ oai phong lẫm liệt, làm gì có chỗ nào đúng quy củ?Toàn thành phố A chỉ có Cảnh Dật thần đi đàm phán mà mang theo vệ sĩ bên người! Hôm nay lại còn mang theo bác sĩ, việc này quả thực là buồn cười!

Quý Bác chỉ rối rắm với thân phận bác sĩ của Mộc Thanh, lại xem nhẹ bản chất mọi việc.

Cảnh Dật Thần đưa Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh tới, đều là có dụng ý, để có thể khiến Quý Bác nổi trận lôi đình, tự loạn khỏi trận tuyến, cũng coi như là một thu hoạch không nhỏ.

“Cảnh thiếu, người ngồi bên cạnh tôi chính là vị hôn thê của tôi, lần trước mấy anh đã gặp qua rồi!” ngữ khí của Quý Bác bây giờ quả thật không tốt lắm, vị Quý công tử nhã nhặn đã bị Cảnh Dật Thần làm cho tức giận mất hết hình tượng.

Cảnh Dật Thần thần sắc không thay đổi, đạm mạc nói; “Tôi đã gặp qua quá nhiều người, không nhớ hết được, hơn nữa hai người bên cạnh tôi chưa gặp qua cô ấy, để mà nói tôi là người mang người không kiên quan tới thì tôi thấy anh mới là người mang người không liên quan đến. Điều chúng ta nói là công việc cơ mật, anh tùy tiện kéo cô ta đến, sao tôi có thể biết được cô ta có phải gián điệp hay không?”

Quý Bác còn chưa kịp nói chuyện, thì Lam Vũ đã khẽ cười ra tiếng: “Cảnh thiếu, giờ giống như anh đang hứng thú với tôi vậy, như thế nào, anh đã thay đổi khẩu vị, bắt đầu thích người như tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi