HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Đến khi Tiểu Lộc đi rất xa rồi, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An vẫn còn duy trì tư thế cứng ngắc và vẻ mặt kinh ngạc.

Bóng dáng đang dần biến mất trong tầm mắt hai người, nhỏ xinh như vậy, nhưng mà trên vai cô khiêng một người, mỗi cánh tay lại nắm lấy một người, ba người đó gần như đè sụp cô, vậy mà hết lần này đến lần khác, bước chân của cô vẫn vững chãi và nhanh nhẹn như thế.

Một lúc sau, Triệu An An mới chớp mắt, không thể tin được mà nói: “A Ngưng, anh em tìm được quái thai ở đâu tới thế! Bắn súng cực chuẩn, sức mạnh lại giống như người khổng lồ xanh, nhưng mà cánh tay và hai đùi của cô ta rất nhỏ, không phải là người có cơ bắp! Cô ta ăn rau chân vịt lớn lên hả?”

Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, nói mà không hề chắc chắn: “Hình như cô ấy ăn sô-cô-la lớn lên, bình thường cô ấy thích ăn sô-cô-la nhất, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.”

Cô vẫn luôn biết sức lực của Tiểu Lộc rất lớn, cô đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Lộc quật ngã Cảnh Dật Nhiên mà không cần dùng chút sức lực nào, nhưng mà cảnh tượng hôm nay khi Tiểu Lộc bước vào và rời đi thật là khiến người ta rung động, nhận thức của cô về Tiểu Lộc lại xuất hiện thêm một điều mới mẻ.

Thượng Quan Ngưng đã phát hiện được, Tiểu Lộc ở trạng thái bình thường, lợi hại hơn Tiểu Lộc ở trạng thái trẻ con rất nhiều lần! Tiểu Lộc tính tình trẻ con kia, giống như chỉ biết sức lực của mình rất lớn, nhưng không giống hôm nay, nổ súng mà không cần xem xét, cũng có thể bắn trúng mục tiêu.

Cho dù Thượng Quan Ngưng không hiểu biết về súng cho lắm, nhưng mà cô cũng biết, trình độ của Tiểu Lộc, hoàn toàn có thể xem như thiện xạ, Tiểu Lộc nổ súng không dựa vào ánh mắt, mà là cảm giác!

Nguy hiểm đã qua, cả người Thượng Quan Ngưng đều thả lỏng, đi cũng không nổi mà chậm rãi ngồi xuống đất.

Thật ra Triệu An An cũng không tốt hơn Thượng Quan Ngưng là bao, cả người cô toàn là mồ hôi, sợ Thượng Quan Ngưng xảy ra chuyện gì.

Nếu Thượng Quan Ngưng xảy ra cái gì, Cảnh Dật Thần nhất định sẽ điên mất!

Nhưng mà, cho dù bây giờ Thượng Quan Ngưng không bị gì, thì Cảnh Dật Thần cũng sẽ tức giận như bão tới, A thị lại xuất hiện tinh phong huyết vũ nữa rồi!

Còn hai người Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết kia, chắc chắn lần này sẽ sống thảm hơn là chết.

Triệu An An ôm Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, A Ngưng, chúng ta không sao, hai ả đàn bà điên kia đều sẽ chết!”

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, vừa trải qua tình huống giằng co khẩn trương áp bức như vậy, thân thể cô cực kỳ mệt mỏi, rất muốn được nghỉ ngơi.

Chỉ là, ngay sau đó, cô nhớ lại chuyện nào đó, lập tức đứng lên lôi kéo Triệu An An đi ra ngoài.

“A Ngưng, sao vậy?”

“An An, chúng ta ra ngoài trước đi, trong phòng này có cái mùi kỳ lạ, chị nghi ngờ là xạ hương, là Đường Vận đem đến, thứ này dễ làm cho người ta sảy thai!”

Triệu An An hoảng sợ, chạy còn nhanh hơn Thượng Quan Ngưng!

Chính là, chờ đến khi hai người rời khỏi phòng khách, liền bị cảnh tượng trong hoa viên làm sợ đến sững người, sau đó gương mặt lập tức trắng bệt.

Trong hoa viên, một đống người nằm dưới đất, những người đó, không phải đầu nở hoa, thì chính là ruột chảy ra ngoài, mặt cỏ xanh biếc đã biến thành màu đỏ khủng bố, mùi máu làm người khác buồn nôn đập thẳng vào mặt.

Thượng Quan Ngưng và Triệu An An chưa từng nhìn thấy cảnh này, sợ đến suýt chút nữa thì bất tỉnh!

Nhưng mà không hôn mê còn khó chịu hơn khi đã hôn mê, dạ dày Thượng Quan Ngưng giống như mặt biển đang gào thét, cô không nhịn được mà ói nước chua ra ngoài.

“A Ngưng!”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, mang theo lo lắng, bối rối, đau lòng và tự trách.

Cùng với giọng nói này, là một cái ôm dày rộng ấm áp, cả người Thượng Quan Ngưng đều thả lỏng, mệt mỏi kêu lên: “Dật Thần...”

Lúc đầu Mộc Thanh muốn đi xem người phụ nữ của mình đang nôn ói dữ dội đằng kia, kết quả lại bị Cảnh Dật Thần rống lên: “Mộc Thanh, nhanh khám cho A Ngưng!”

Triệu An An khoát tay với hắn, ý bảo mình không sao, Mộc Thanh nhìn thấy ngoại trừ gương mặt Triệu An An có hơi trắng ra thì tinh thần cũng không tệ, hơn nữa cả người rất sạch sẽ, không có dính chút máu nào, cũng không giống dáng vẻ đang gặp chuyện gì khó chịu.

Hắn bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng -- Thượng Quan Ngưng đang mang thai, đúng là nguy hiểm hơn Triệu An An một chút.

Một lát sau, Mộc Thanh thu tay lại, giọng điệu thoải mái: “Chị dâu không sao, chỉ là hoảng sợ một chút, nằm nghỉ hai ngày là tốt rồi, đứa nhỏ cũng rất bình thường, không bị tổn thương gì hết.”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm lấy Thượng Quan Ngưng, đi xuyên qua những thi thể đang nằm la liệt trong hoa viên, ôm cô lên xe.

A Hổ đang ngồi ở ghế lái, thấy bọn họ đi lên, lập tức khởi động xe, nhanh như chớp rời khỏi khu vực này.

Mộc Thanh bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng xong cũng mặc kệ Triệu An An đang phản đối, ngón tay đặt vào cổ tay cô, một lát sau mới buông ra, cười nói: “Ôi, cô thật là lợi hại, gặp chuyện lớn như vậy mà vẫn rất bình tĩnh! Tần số tim và hô hấp đều bình thường như vậy, bác sĩ như tôi cũng không có chỗ dùng võ rồi!”

Bấy giờ Triệu An An đã ói sạch sẽ những thứ có trong dạ dày, sắc mặt trắng bệch đặt mông ngồi xuống đất, cực kỳ bất mãn: “Phi! Tôi bình tĩnh cái rắm, doạ chết tôi rồi, chỉ chút nữa thôi là có tai nạn rồi! Nếu không có quái thai gọi là Tiểu Lộc kia, không chừng hôm nay tôi và A Ngưng sẽ đi gặp Phật Tổ, cái người tên Đường Vận kia, sau này tuyệt đối không được giữ lại, phải nhanh chóng gửi ả đi Tây Thiên!”

Mộc Thanh ôm Triệu An An đang ngồi dưới đất, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hiếm khi Triệu An An không giãy giụa, mặc kệ hắn ôm mình rời khỏi hoa viên đầy máu.

“Đường Vận sống hay chết, tôi không đoán được, trên người ả có bí mật rất lớn, ngay cả thám tử già đời như Trịnh Kinh mà còn không biết được một phần ba, có lẽ cũng không dễ đối phó như vậy. Huống chi, ả còn cứu mạng Cảnh thiếu, nếu không thì tại sao Cảnh thiếu lại nhịn ả lâu như vậy.”

“Ông tiện tay cho ả chút thuốc là được rồi, làm ả đi luôn chẳng phải là xong rồi sao?” Triệu An An không vui, cô thấy, lấy mạng một người rất dễ dàng, nhất là loại bác sĩ như Mộc Thanh, sống hay chết cũng chỉ là chuyện của một viên thuốc mà thôi!

“Đường Vận chết cũng không sao, nhưng mà nếu ả chết, người sau lưng ả thì làm thế nào? Ban đầu chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, nếu ngay cả sợi dây liên kết như Đường Vận cũng bị cắt đứt, chẳng phải chúng ta hoàn toàn biến thành người mù rồi sao! Hay là, đối phương lại đưa người có đầu óc linh hoạt hơn Đường Vận đến, đến lúc đó hai người còn có thể tránh được một kiếp như hôm nay không? Vậy còn không bằng đối phó với Đường Vận ngu ngốc kia!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu An An cực kỳ phiền não, không tự giác kéo cà vạt Mộc Thanh.

Suýt chút nữa Mộc Thanh bị cô siết cổ chết, nếu là người khác thì đã ném Triệu An An xuống đất từ lâu rồi!

“Triệu An An, chuyện có thể nói thì tôi đã nói cho cô biết rồi, cô không động thủ được không hả?!”

“À, ngại quá, đây là động tác theo thói quen của tôi! Chỉ là tôi rất muốn biết chuyện của tiện nhân Đường Vận kia, ông không nói thì làm sao tôi biết được, chẳng phải tôi chỉ sốt ruột thôi à!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi