HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Mày lui lại!” Con dao của Thượng Quan Nhu Tuyết cứa vào cổ Triệu An An, lập tức làm rách da thịt Triệu An An, chảy ra máu tươi, một lát sau, áo POLO màu trắng của Triệu An An đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

“Nhanh lùi về sau, mày và Thượng Quan Ngưng đều lui qua một bên, tao phải đi ra ngoài!”

“Tiểu Lộc, nghe lời cô ta, lui về sau đi, chúng ta để cô ta đi!” Thượng Quan Ngưng lập tức ngăn cản Tiểu Lộc đang muốn đi lên, thấy Tiểu Lộc lui về sau rồi mới quay đầu lạnh lùng nói với Thượng Quan Nhu Tuyết: “ Cô có thể chạy, nhưng không được làm An An bị thương nữa, nếu không, cô sẽ không được rời khỏi nơi này!”

Thượng Quan Nhu Tuyết nóng lòng muốn rời khỏi đây, sợ chậm thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức đồng ý: “Được, không thành vấn đề, tao không làm nó bị thương, bây giờ giữ cửa cho tao!”

Thượng Quan Ngưng đau lòng nhìn Triệu An An, Triệu An An chảy không ít máu, nhìn qua có vẻ rất đau.

Thượng Quan Ngưng chậm rãi đi đến cửa, giữ cho cửa mở, sau đó lại rời đi, đi đến bên cạnh Tiểu Lộc, kéo cô đến sát bên tường, thừa dịp lôi kéo Tiểu Lộc, Thượng Quan Ngưng cho cô một ánh mắt.

Tiểu Lộc gật đầu nhẹ đến không thể nhìn ra.

“Thượng Quan Nhu Tuyết, bây giờ bọn tôi đã cách ra xa, cô có thể đi ra ngoài, tôi cam đoan không đuổi theo cô, nhưng mà trước khi cô đi, phải để An An lại, không thể dẫn An An theo!”

“Nực cười, mày cho rằng tao ngu ngốc như mày à?” Thượng Quan Nhu Tuyết nắm chặt tay Triệu An An, con dao cũng kề sát cổ Triệu An An, “Không nên giở trò với tao, tao chắc chắn sẽ dẫn Triệu An An đi, nếu không bây giờ tao thả nó rồi, mày tìm người bắt tao lại thì sao đây!”

“Bây giờ hai đứa mày đừng chuyển động, nếu không, tao chỉ cần dùng chút sức, là có thể cắt đứt động mạch cảnh của Triệu An An, để cho nó chết vì mất máu!”

“Được, bọn tao không động, mày đi đi, chỉ cần mày không làm An An bị thương, thế nào cũng được! Mày không cần kề dao sát như vậy, An An đang chảy máu!”

Lời nói của Thượng Quan Ngưng, vẫn có một chút tác dụng, Thượng Quan Nhu Tuyết vì muốn nhanh chóng chạy khỏi, không muốn tranh chấp với Thượng Quan Ngưng, cho nên cây dao cách cổ Triệu An An hơi xa một chút, sau đó kéo Triệu An An khập khiễng đi ra ngoài -- Hôm qua Thượng Quan Ngưng làm chân ả bị thương, Tiểu Lộc lại bắn vào đầu gối ả, hai vết thương ở cùng một chân, bây giờ ở chân và đầu gối của ả rất đau, nhưng vẫn cố nhịn đau mà lết ra ngoài.

Ả phải đi, nếu không sẽ bị tra tấn đến chết ở nơi đây, sẽ bị Triệu An An huỷ dung!

Một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn chuẩn xác vào con dao cách Triệu An An 2 mm, lực đẩy rất lớn làm Thượng Quan Nhu Tuyết không khống chế được mà buông tay, sau đó ả lập tức đẩy Triệu An An vào trong, xoay người bỏ chạy.

Thượng Quan Ngưng nhanh chóng chạy đến ôm Triệu An An, nước mắt cũng không kiềm được: “An An, em không sao chứ? Chúng ta nhanh đến bác sĩ, để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho em!”

Cô không để ý đến Thượng Quan Nhu Tuyết đang chạy trốn, ở trong mắt cô, Triệu An An mới là quan trọng nhất, Thượng Quan Nhu Tuyết chạy cũng không sao, chỉ cần Triệu An An không có việc gì là được.

Tiểu Lộc cũng không đuổi theo, nhiệm vụ của cô là bảo vệ an toàn của Thượng Quan Ngưng.

Chỉ cần Cảnh Dật Thần không có ở đây, cô cần phải cố gắng theo sát Thượng Quan Ngưng, mà không phải lao ra đuổi giết Thượng Quan Nhu Tuyết, tuy bây giờ nếu cô đuổi theo thì 100% sẽ bắt được Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng mà cô không làm như thế.

Bởi vì cô không chắc chắn được khi mình đuổi theo, có thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm nữa không, lỡ như Đường Vận đang nằm trên giường cũng học theo Thượng Quan Nhu Tuyết, Thượng Quan Ngưng liền gặp nguy hiểm.

Trên cổ Triệu An An bị Thượng Quan Nhu Tuyết rạch vài đường, nhưng may mà không sâu cho lắm, cô đau đến trắng cả mặt mày, nhưng vẫn cười an ủi Thượng Quan Ngưng: “Đừng khóc, em không sao, chỉ bị thương ngoài da! Em coi như là báo ứng tới quá nhanh vậy, trốn cũng trốn không thoát, sớm biết như vậy thì nên rạch cho Thượng Quan Nhu Tuyết thêm một dao nữa!”

“Em đừng nói chuyện, bác sĩ sẽ đến ngay, em nhịn thêm một lát, chị nghe được tiếng bước chân của bọn họ rồi!” Thượng Quan Ngưng nói xong, lập tức đi đến cửa: “Bác sĩ, ở đây có người bị thương, nhanh tới cứu người!”

Nghe thấy có người bị thương, y tá và nhân viên lập tức chạy vào bên trong, đi thẳng đến nơi phát ra giọng nói của Thượng Quan Ngưng.

Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần đến rất nhanh, bọn họ là những người đầu tiên chạy đến -- Ban đầu hai người muốn đến phòng của Cảnh Dật Nhiên, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng súng, theo bản năng cho rằng, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An xảy ra vấn đề.

Mộc Thanh vừa đến liền thấy cả người Triệu An An đều là máu, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngón tay hắn run rẩy sờ mạch của Triệu An An, đến khi phát hiện cô chỉ bị thương ngoài da, nhịp tim và hô hấp đều bình thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ôm Triệu An An ra ngoài.

Sắc mặt của Cảnh Dật Thần cũng không tốt cho lắm, bởi vì vừa rồi Thượng Quan Ngưng ôm Triệu An An, cho nên tay và cả người cô đều là máu, gương mặt cũng trắng bệch, bộ dáng lung lay sắp ngã.

Chẳng qua, Thượng Quan Ngưng nhìn thấy hắn lạnh lùng ôm mình, câu đầu tiên cô nói chính là: “Em không sao, đây không phải là máu của em.”

Cảnh Dật Thần hơi thả lỏng, thản nhiên “ừ” một tiếng, nhưng vẫn ôm lấy cô, cũng không thèm nhìn Đường Vận đang nằm trên giường không ngừng gọi tên anh, trực tiếp bước ra ngoài.

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào một phòng bệnh cao cấp, nhẹ nhàng thả cô xuống giường, sau đó rút khăn tay bên người nhẹ nhàng lau mặt và bàn tay dính đầy máu của cô.

Động tác rất nhẹ, nhưng gương mặt lại cực kỳ lạnh lùng.

Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần tức giận.

Bình thường Cảnh Dật Thần rất ít khi tức giận với cô, còn đối xử lạnh lùng giống như bây giờ là cực kỳ hiếm thấy, làm cho Thượng Quan Ngưng rụt rè.

Cô ngập ngừng: “Dật Thần... Em không sao, em không bị thương, là An An bị thương, em... Em muốn đi thăm An An...”

Cảnh Dật Thần lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, thản nhiên nói: “Em đừng đi đâu hết, thành thật ngồi bên cạnh anh đi!”

“Nhưng mà...”

Đột nhiên Cảnh Dật Thần nắm chặt, siết lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, lạnh lùng nói: “Không có nhưng nhị gì hết! Anh nói không được đi chính là không được đi! Có Mộc Thanh ở đó, Triệu An An sẽ không chết được! Em có biết khi anh nghe thấy tiếng súng đó, anh đã hoảng sợ thế nào không! Em muốn anh điên thì mới chịu hả?! Em có biết em và con quan trọng với anh tới mức nào không?!”

“Anh vừa rời khỏi em một lát liền xảy ra chuyện! Anh nhìn thấy em với gương mặt trắng bệch ngồi trên mặt đất, trên người còn có rát nhiều máu, cả người anh đều run rẩy, anh sợ! Anh sợ mất em! Em là cả thế giới của anh, A Ngưng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi