HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Thanh tức giận lải nhải mắng, trong tay vẫn chưa từng dừng lại, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Triệu An An.

Hắn ngày thường tức giận nhiều tới mức nào cũng không động đến một ngón tay của Triệu An An, hiện tại nhìn cô bị thương thành như vậy, trong lòng cực kì cáu giận cùng đau lòng.

Triệu An An biết hắn đau lòng cho mình, nếu không hắn căn bản sẽ không chịu mắng cô một câu nào.

Trong lòng cô có chút ngọt, lại cũng cực kì buồn rầu.

Phải biết rằng, Mộc Thanh một khi tức giận, muốn dừng cũng không được, khi nào hết tức giận mới chịu im miệng, cô bị hắn mắng tới mức lỗ tai cũng bị đóng kén!

Đột nhiên, truyền đến âm thanh mở cửa, Triệu An An hơi hơi quay đầu, liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đi đến.

Cô tức khắc vui vẻ: Cứu tinh rốt cuộc tới!

“Đừng lộn xộn! Anh còn phải xử lí miệng vết thương của em, thật vất vả băng bó tốt, em vừa động đậy liền làm băng gạc méo mó, anh lại phải băng bó lại cho em!”

Có anh trai và chị dâu chống lưng, Triệu An An liền không sợ Mộc Thanh tức giận nữa: “Anh không băng bó cho em thì thôi, em đi tìm trai đẹp băng bó cho em, bác sĩ nam đeo mắt kính mới bị anh đuổi đi nhìn cũng không tôi, vẫn luôn mỉm cười với em, nhìn xem thái độ của người ta rất tốt!”

Mộc Thanh lập tức trừng mắt, cả giận nói: “Là tên mặt trắng nào?! Lâm Phong? Hay là Lý Ích? Em chờ đấy, anh băng bó cho em xong, lập tức khai trừ hắn!”

Bệnh viện Mộc thị có rất nhiều nam bác sĩ tuổi trẻ vẻ ngoài lại không tồi, hơn nữa đại đa số đều đeo kính!

Thượng Quan Ngưng đến thấy Triệu An An mạnh như rồng như hổ ổn ào với Mộc Thanh, liền biết cô ấy không có gì trở ngại, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô vẫn hỏi Mộc Thanh hỏi: “Bác sĩ Mộc, An An không có việc gì chứ? Tôi thấy cô ấy chảy rất nhiều máu, hai ngày này có phải cần phải tẩm bổ thật tốt không?”

Mộc Thanh đối với Triệu An An rất tức giận, nhưng đối với Thượng Quan Ngưng, hắn vẫn trước sau như một mang theo ý cười nói: “Cô ấy mạng còn lớn lắm, không chết được, chị dâu yên tâm đi! Chị không biết một câu tai họa sống ngàn năm sao? Triệu An An chính là tai họa, chỉ cần chính cô ấy không tìm đường chết, người bình thường cũng không lấy mạng cô ấy được!”

Thượng Quan Ngưng bật cười, cô nghe ra được Mộc Thanh đang oán trách Triệu An An tự tìm đường chết!

“Mộc vô lại, anh nói ai là tai họa! Em rõ ràng là hóa thân của chính nghĩa!” Triệu An An liền từ bàn giải phẫu ngồi dậy, kết quả động tác quá lớn, khẽ động đến miệng vết thương, đau tới mức cô nhe răng trợn mắt.

Thượng Quan Ngưng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cô ấy: “An An, cậu đừng lộn xộn, khiến miệng vết thương bị nứt ra rồi lại chảy máu đấy.”

Triệu An An cười cười: “Tớ không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, rách chút da mà thôi, Thượng Quan Nhu Tuyết đáng chết kia, không nghĩ tới cô ta lại có bản lĩnh như vậy, dám làm bổn cô nương bị thương, lát nữa sẽ khiến cô ta nếm thử sự lợi hại của tớ!”

Thượng Quan Nhu Tuyết bị Triệu An An nhớ, giờ phút này đang ngồi trên một chiếc taxi.

Cô ta không xu dính túi, mặc quần áo bệnh nhân, vết thương do súng bắn trên đùi đang không ngừng chảy máu, trên mặt cùng lỗ tai cũng toàn là máu, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Nếu không phải cô ta hứa hẹn tới nơi sẽ trả gấp đôi tiền xe, tài xế sẽ không chở cô ta.

Mà địa điểm cô ta muốn tới chính là Tạ gia.

Ngày hôm qua, trước khi cô ta đi tìm Thượng Quan Ngưng, cô ta cũng đã cho người đưa đứa bé đến Tạ gia, hiện tại có lẽ bọn họ đã giám định DNA xong, biết đứa bé chính là con của Tạ Trác Quân.

Thượng Quan Nhu Tuyết trước giờ vẫn luôn ở một khu dân cư đơn sơ, hoàn cảnh chỗ này cực kì tồi tệ, cô ta đã quen cuộc sống xa hoa, làm sao có thể chịu đựng sống ở chỗ như vậy được, cho nên cô ta đã sớm lên kế hoạch tất cả, chỉ còn chờ sinh xong đứa bé, liền trực tiếp quay về Tạ gia!

Dương Mộc Yên từ trước tới nay có quan hệ rất tốt với cô ta, từ lúc Dương gia xảy ra chuyện, tính cách Dương Mộc Yên càng thêm cổ quái thất thường, căn bản là mặc kệ cô chết sống, còn thường xuyên sai cô làm này làm kia, có chút không vừa ý, sẽ trực tiếp chặt đứt tất cả tiền bạc của cô, làm cô phải chịu đói!

Thượng Quan Nhu Tuyết đã sớm hạ quyết tâm rời xa Dương Mộc Yên, bởi vì chỉ số IQ và EQ của Dương Mộc Yên đều cực kì cao, cô ta từ nhỏ đã cực kì thông minh, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn bình thường căn bản không lừa gạt được cô ta! Chỉ cần dùng thủ đoạn với cô ta, nhất định sẽ bị cô ta làm cho cực khổ.

Thượng Quan Nhu Tuyết muốn quay lại Tạ gia, cô là vợ của Tạ Trác Quân, hiện tại lại có đứa bé, về sau khẳng định có thể ở Tạ gia rất tốt!

Từ lúc Dương gia bị hủy diệt, Thượng Quan Nhu Tuyết liền không một ngày tốt lành!

Nếu không phải lúc trước cô mặt dày mày dạn đi theo Dương Mộc Yên từ mật đạo của Dương gia chạy ra ngoài, đã sớm bị những thuốc nổ đó hóa thành tro!

Cô thật vất vả thoát được một mạng, nhất định phải sống sót, nhất định phải báo thù cho mẹ, phải khiến Thượng Quan Ngưng quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha thứ, sau đó lại tra tấn cô ta đến chết!

Tới Tạ gia, Thượng Quan Nhu Tuyết từ xe taxi ngó ra, kêu một người hầu đang quét tước ở đằng trước: “Tôi là Thượng Quan Nhu Tuyết, là thiếu phu nhân của Tạ gia, mau tới thanh toán tiền xe cho tôi!”

Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vết máu loang lổ, tóc lung tung rối loạn, quần áo là loại đồ của bệnh nhân hay mặc, cùng với Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn luôn chói lói lọi dịu dàng xinh đẹp quả thật là cách biệt một trời một vực, người hầu làm sao có thể nhận ra!

Nhưng giọng nói nghe vẫn có chút giống, huống chi, ngày hôm qua còn có người đem tiểu thiếu gia đưa về, nghe nói lúc là đứa bé của Tạ gia.

Người hầu không dám tự tiện làm chủ hoang mang rối loạn chạy vào biệt thự, đem sự việc nói cho Tạ Trác Quân.

Tạ Trác Quân nghe người hầu nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình cực kì phức tạp.

Tạ Trác Quân vẫn luôn cho rằng, Thượng Quan Nhu Tuyết đã chết.

Bởi vì lúc Dương gia xảy ra chuyện, Thượng Quan Nhu Tuyết đang ở Dương gia, bắt đầu từ ngày đó liền không có một tin tức nào của cô.

Lúc biết được Thượng Quan Nhu Tuyết đã chết, Tạ Trác Quân trong lòng vẫn rất đau lòng, nhưng hắn lại có một loại cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng!

Thượng Quan Nhu Tuyết chết đi, có lẽ là biện pháp tốt nhất để hắn thoát khỏi cô, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng Tạ Trác Quân sớm đã thất vọng với Thượng Quan Nhu Tuyết, căn bản không hề muốn nhìn thấy cô, thậm chí chỉ cần nhớ tới cô, hắn sẽ nhớ tới chính mình đã từng có bao nhiêu ngu xuẩn! Bị một người phụ nữ đùa giỡn, thật là mất mặt!

Nhưng mà ngày hôm qua có người đưa đứa bé đến đây, nói là con của hắn!

Tạ Trác Quân vừa nghe tin tức này, theo bản năng cảm thấy là kẻ lừa đảo, nhưng mà người đưa đứa bé tới lại cực kì tự tin, còn nói hắn nên đi giám định DNA trước rồi hãy kết luận, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.

Chứng bệnh đau đầu của Tạ Trác Quân vẫn chưa được chữa tận gốc, có đôi khi còn chóng mặt buồn nôn, bởi vậy hắn liền giao việc giám định DNA cho mẹ hắn làm.

Nhưng mà kết quả giám định lại làm Tạ Trác Quân nghẹn họng nhìn trân trối!

Đứa bé đúng là của hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi