HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mạc Lan bị lời nói của Cảnh Trung Tu làm cho cứng lại, hơi hơi phát run duỗi tay chỉ vào ông, tức giận nói: “Mày…… Mày hiện tại một chút đều không đem tao để vào mắt! Không sai, tao không phải họ Cảnh, nhưng tao là mẹ mày! Mày là do tao sinh ra! Màu nói chuyện với tao như vậy sao?! Tao lúc trước sinh ra mày làm gì, để mày chọc tức tao, mày là muốn hai bà cháu tao không sống được đúng không?!”

Giờ phút này lửa giận trong lòng Cảnh Trung Tu còn nhiều hơn Mạc Lan gấp trăm lần, ông hận không thể trực tiếp một chưởng đánh chết Cảnh Dật Nhiên! Nếu không phải nhiều năm qua đã tạo thành sự tự chủ cực lớn, lúc nãy khi đá Cảnh Dật Nhiên ông đã không khống chế được mà đá chết hắn!

Cũng may ông còn có một tia lý trí, ông không thể thật sự đánh chết con trai của mình.

Nhưng mà ông không bao giờ muốn nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên xuất hiện trước mặt ông, không bao giờ muốn giữ hắn ở trong Cảnh gia!

Hắn sinh ra hoàn toàn là một sai lầm!

Về sau hắn sẽ càng phạm sai lầm lớn hơn, nếu không trục xuất hắn khỏi Cảnh gia, Cảnh gia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay Cảnh Dật Nhiên!

“Tôi vẫn luôn kính trọng ngài, lời không nên nói cũng chưa từng nói qua!” Cảnh Trung Tu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mẹ mình, trong lòng ông so với mặt còn lạnh lùng hơn, ông đối với Mạc Lan chỉ có lễ nghi cơ bản nhất cùng tôn trọng mà thôi, tuyệt đối không có tình cảm mẹ con như gia đình bình thường.

Tình cảm mẹ con bọn họ vốn dĩ có chút lạnh nhạt, từ khi Triệu Tình chết, tình cảm của Cảnh Trung Tu đối với Mạc Lan liền phai nhạt, ngày thường sẽ không nhiều lời một câu.

“Nhưng hôm nay không giống nhau, tôi muốn đem tên nghiệp chướng này trục xuất khỏi Cảnh gia, ngài lại muốn đuổi tôi ra khỏi Cảnh gia, tôi không làm gì sai lầm, ngài cũng không có quyền đuổi tôi đi! Tôi nói đều là lời nói thật, ngài vốn dĩ không có tư cách đuổi người thừa kế của Cảnh gia, không chỉ tôi mà còn bao gồm cả Dật Thần, ngài đều không có quyền đuổi đi! Nếu ngài nhất quyết ngăn cản, tôi có quyền trục xuất ngài ra khỏi Cảnh gia!”

Mạc Lan nghe ông nói xong, tức giận tới mức run run.

“Làm càn!” Mạc Lan hô to, “Mày muốn làm phản đúng không! Mày còn muốn đuổi tao ra khỏi Cảnh gia, mày bây giờ việc gì cũng có thể làm! Mày chính là chướng mắt hai bà cháu tao, muốn đuổi chúng tao ra ngoài! Mày ghi hận cái chết của Triệu Tình năm đó, hận một mình tao là được! Một mình tao làm ra việc đó, A Nhiên không liên quan!”

Mạc Lan nhắc tới Triệu Tình, làm vẻ mặt Cảnh Trung Tu bỗng nhiên biến đổi.

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần đang đứng sau lưng Mạc Lan cũng thay đổi, trong ánh mắt tất cả đều là tia sáng lạnh lẽo.

Bà ta còn có mặt mũi nhắc đến mẹ hắn --- Triệu Tình?!

Nếu không phải bà ta cố chấp, mẹ hắn làm sao có thể chết?!

Triệu Tình là nỗi đau ở sâu trong đáy lòng Cảnh Trung Tu, ngày thường không ai dám đụng vào, chỉ có duy nhất một vì tranh chấp quyền thừa kế với Cảnh Dật Thận, chính bởi vì Cảnh Dật Thần nhắc tới Triệu Tình, ông mới cho hắn một bạt tai.

Hiện tại Mạc Lan lại nhắc tới, hơn nữa, Mạc Lan lại là đầu sỏ gây ra cái chết của Triệu Tình!

Cảnh Trung Tu gắt gao nắm chặt nắm tay, hàm răng gắt gao cắn ở bên nhau, dùng sức quá độ, khiến cơ bắp hai bên má ông hơi hơi phồng lên.

“Tình nhi chết như thế nào, ngài rõ ràng! Tôi không hận ngài, tôi chỉ hận chính mình, vì cái gì không ở dưới tình huống đó, trực tiếp giết Chương Dung! Tôi vẫn luôn giáo dục Dật Thần, phải là một người quả quyết sát phạt, hắn làm được, đáng tiếc tôi không làm được! Nếu không, hậu hoạn ngày hôm nay sẽ không tồn tại! Năm đó chỉ vì tôi nhân từ mà hại chết vợ mình, làm hại con trai mất mẹ, làm hại Cảnh gia gặp phải nguy cơ sụp đổ!”

Hận ý trong lòng Cảnh Trung Tu từ nhiều năm trước tới nay toàn bộ phát ra, ông không hề ẩn nhẫn, cũng không hề che dấu, dùng giọng lạnh lẽo nói: “Tôi cùng con trai đều biến thành xác không hồn, biến thành cương thi không có tình cảm, ngài vừa lòng chưa? Ha hả, đều không phải ngài sai, đây đều là tôi sai, tôi là con làm sao có thể trách mẹ mình?”

Lời nói trong miệng ông rõ ràng không nói Mạc Lan sai, nhưng mà ai cũng nghe ra ông đang nói tất cả đều do Mạc Lan!

Mạc Lan đối với cái chết của Triệu Tình vẫn luôn áy náy, nhưng lúc này bị Cảnh Trung Tu chọc tức đã không còn chút áy náy nào, bà ta chỉ nghĩ bảo vệ cháu trai của mình! Không để Cảnh Dật Nhiên bị đuổi khỏi Cảnh gia!

Bà lấy ra khuôn mặt mạnh mẽ thường ngày, cao giọng nói: “Chuyện quá khứ đều đã qua đi, mày muốn đem lão thái bà này đuổi khỏi Cảnh gia, tao đi là được, nhưng A Nhiên tuyệt đối không thể rời khỏi Cảnh gia! Trên người hắn có dòng máu của Cảnh gia, vĩnh viễn đều là một phần của Cảnh gia, là thiếu gia của Cảnh gia!”

Rõ ràng là bà ta nhắc tới quá khứ trước, hiện tại rồi lại không cho nói tiếp, thật là tuổi càng lớn, càng sẽ càn quấy!

Cảnh Trung Tu cười lạnh một tiếng, dùng giọng nói không khác với giọng của Cảnh Dật Thần hờ hững nói nói: “Tôi đã nói rồi, Cảnh gia hiện tại do tôi quyết định, ngài nói không tính! Tên nghiệp chướng này hôm nay phải cút khỏi Cảnh gia! Cảnh gia chúng tôi không có người ăn cây táo rào cây sung như vậy! Mặt khác, tất cả đồ thuộc sở hữu của Cảnh gia, tôi sẽ thu hồi toàn bộ, một phân tiền hắn cũng không được mang đi!”

Cảnh Dật Thần đến bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được Cảnh Trung Tu nói Cảnh Dật Nhiên “Ăn cây táo, rào cây sung”, bỗng nhiên mày nhăn lại, nhìn về Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt không nói một lời.

Cảnh Dật Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Dật Thần, nâng lên đôi mắt nhìn về phía hắn, trong con ngươi có tia nhìn châm chọc cùng âm ngoan chợt lóe lên biến mất, trở nên bình tĩnh không gợn sóng.

Cảnh Dật Thần mày không khỏi nhăn càng sâu hơn.

Hắn không có nhìn sai trong ánh mắt của Cảnh Dật Nhiên có sự châm chọc.

Lúc này, Cảnh Trung Tu đang muốn đuổi hắn ta ra khỏi Cảnh gia, vì sao hắn ta còn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?!

Cảnh Dật Thần chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã bị lời nói Mạc Lan làm cho kinh ngạc!

“Mày là ba của A Nhiên nhưng sao lại ác độc như vậy?! Nó chỉ đem cổ phần bán trao tay mà thôi, chuyện này căn bản không quan trọng như vậy, mày đem lí do này đuổi nó ra khỏi cửa sao?! Cổ phần trong tay của A Thần đã rất nhiều rồi, dùng những cổ phần đó, nó đã có thể hoàn toàn khống chế toàn bộ tập đoàn, bán đi một chút cũng tạo thành bất kì uy hiếp gì, Cảnh gia cũng sẽ không bởi vậy mà suy sụp! Mày đơn giản là viện cớ!”

Cảnh Dật Nhiên, thế nhưng đem cổ phần Cảnh Thịnh bán trao tay!!

Hắn làm sao dám!

Mạc Lan thế nhưng còn nói chuyện này không quan trọng, chẳng lẽ, một hai phải đem toàn bộ Cảnh Thịnh đều cho người khác, đây mới là việc trọng đại sao?!

Cảnh Thịnh là tâm huyết của Cảnh Trung Tu, là tâm huyết của Cảnh Thiên Viễn!

Cảnh Dật Nhiên trong tay có 20% cổ phần, nếu hắn bán tất cả, sao có thể không ảnh hưởng đến sự phát triển của Cảnh Thịnh! Này sẽ làm cho Cảnh Thịnh có lỗ hổng lớn!

Cảnh Dật Thần không chút nghĩ ngợi một tay kéo Cảnh Dật Nhiên từ trong ngực Mạc Lan ra ngoài, “Phanh” một tiếng đem ném hắn lên mặt đất, sau đó một chân dẫm lên ngực Cảnh Dật Nhiên ngồi xổm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi