HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Việc của cổ phần đã xảy ra rồi, không cần quá sốt ruột, quyền khống chế Cảnh thịnh vẫn là ở trong tay con, Quý gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ không dám! Trước tiên con đem số tài sản mà tên hỗn trướng kia có đóng băng rồi lấy lại, nhất định phải làm cho nó không còn một phân tiền nào trong người!"

Trên mặt Cảnh Trung Tu tràn đầy sương lạnh, trong giọng nói lạnh băng.

Địch ngoài ông có thể tin tưởng là giải quyết được, nhưng hiện tại thì điều quan trọng nhất chính là xử lý cái tai họa ngầm Cảnh Dật Nhiên xử lý, không thể để nó chết, nhưng có thể chặt đứt nguồn tài chính của nó.

“Mặt khác, nếu bà ngoại tự mình cho nó tiền, cũng sẽ không được để yên! Ta muốn cho nó không còn xu dính túi! Đồ vật của Cảnh gia, nó một chút cũng không thể động vào!”

Cảnh Dật Thần cũng có quyết định này, anh cũng định rút củi củi dưới đáy nồi, ngăn chặn mọi nguồn tài chính của Cảnh Dật Nhiên, nếu không hắn sẽ dùng số tài sản này để chống lại Cảnh gia, kết quả thì người thiệt hại vẫn là Cảnh gia.

Tài sản và tiền của Mạc Lan tuy rằng là của bà, nhưng cũng được coi như là của Cảnh gia, Cảnh Dật Thần đoạt lấy, sẽ không có chút gánh nặng nào.

“Còn có, chuyện này, con nói với ông nội, sáng mai đi đến Mộc gia, thuận tiện đem cái tên hỗn trướng kia trục xuất ra khỏi Cảnh gia.”

Cảnh Dật Nhiên bị trục xuất ra khỏi Cảnh gia, đương nhiên là phải nói cho Cảnh Thiên Viễn, nói cho ông lý do tại sao lại trục xuất Cảnh Dật Nhiên.

20% cổ phần Cảnh thịnh đều rơi vào trong tay người khác, việc này không phải việc nhỏ, Cảnh Thiên Viễn là người đầu tiên phải biết.

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt gật đầu: “Được, ngày mai con đến Mộc gia.”

“Đưa A Ngưng cùng đi, khoảng thời gian trước ông nội vừa phải chịu sự kích thích, không thể lại làm ông ngã gục, nếu ông nội nhìn thấy A Ngưng, khẳng định sẽ rất cao hứng vui vẻ, cho dù có biết cổ phần của cảnh thịnh bị bán, cũng sẽ không đến mức tực giận nhất xỉu giống như lần trước.”

Cảnh Thiên Viễn ở Mộc gia, có Mộc Vấn Sinh ở bên cạnh, nếu có trường hợp xấu gì xảy ra cũng có lão gia ra tay đúng lúc.

Hơn nữa, Cảnh Trung Tu không cho rằng cha của mình lại yếu ớt như vậy, nghị lực của ông ấy còn kiên cường hơn cả ông, mọi việc lúc trước chẳng qua là vì không khéo. Cảnh Thiên Viễn có tố chất tâm lý luôn luôn vững vàng, thân thể cũng không tồi, chỉ cần Mạc Lan không đem ông chọc cho nóng nảy, thì tất cả đều không có việc gì lớn.

Cảnh Thịnh Tập Đoàn là chậm dãi mà phát triển đến bây giờ, không phải tất cả đều là tài sản lưu truyền của tổ nghiệp thế hệ trước, bị Cảnh Dật Nhiên tiêu xài hoang phí phần tiền của Cảnh thịnh ông cũng không đau lòng, ông chỉ đau lòng phần tài sản tổ tiên truyền đến bây giờ, có một số đồ giá trị cao như bức tranh chữ cổ độc nhất vô nhị, những món đồ đó khi bán đi thì rất khó có khả năng lấy lại được.

Cảnh Dật Thần không nghĩ tới Cảnh Trung Tu sẽ bởi vì nguyên nhân này mà kêu anh đưa Thượng Quan Ngưng cũng đi, anh nao nao, lúc sau liền đáp: “Được, con sẽ cùng A Ngưng đến thăm ông.”

Vừa lúc có thể cho Mộc Vấn Sinh bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng, anh cũng có thể học ít y thuật của Mộc Vấn Sinh.

Hai cha con đứng ở phòng khách, đem việc Cảnh Dật Nhiên gây ra thảo luận, sau đó lại hàn huyên trong chốc lát công việc phát sinh ở thành phố A mấy ngày nay, bảo đảm Cảnh gia vẫn luôn đứng hàng đầu ở thành phố A, nói song một lúc thì mới kết thúc cuộc nói chuyện.

Cảnh Dật Thần đi ra khỏi biệt thự, Cảnh Trung Tu liền trực tiếp gọi quản gia vào.

Quản gia chỉ là cung kính đứng ở bên người ông, kêu một tiếng “Lão gia”, rồi an tĩnh đứng ở nơi đó, chờ Cảnh Trung Tu phân phó.

Cảnh Trung Tu không có trầm mặc lâu lắm, ông thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Sáng mai đem Cảnh Dật Nhiên đuổi ra khỏi Cảnh gia, mặc kệ nó có bị thương nặng đến đâu! Tuyên bố với bên ngoài, từ nay về sau nó không còn là con của Cảnh Trung Tu ta, càng không phải nhị thiếu gia của Cảnh gia. Từ nay về sau, không được để nói bước vào Cảnh gia dù chỉ nửa bước! Nếu có ai dám để Cảnh Dật Nhiên vào thì liền đánh luôn rồi đuổi ra ngoài!"

Quản gia thấp giọng nói “Nếu là..”, hắn biết, chuyện này đã không còn đường thay đổi, lần này Cảnh Trung Tu quả thật rất tức giận.

Đừng nói Cảnh Trung Tu, ngay cả hắn làm giản gia khi nghe nói Cảnh Dật Nhiên đem 20% cổ phần của Tập Đoàn Cảnh Thịnh bán cho người khác, cũng đã tức giận đến chân tay phát run.

Đây chính là tâm huyết ba đời của Cảnh gia, mỗi một phần cổ phần đều có giá trị liên thành, hơn nữa rất quan trọng, Cảnh Dât Nhiên sao lạo không níu tiếc tí nào mà bán đi! Hắn vẫn là người của Cảnh gia sao? Làm như vậy quả thật là rất ngu rốt!

Hắn hôm nay có thể đem 20% cổ phần cảnh thịnh bán đi, ngày mai có thể là đem toàn bộ Cảnh gia bán đi, nếu có thứ đủ dụ hoặc mà có thể làm Cảnh Dật Nhiên phản bội Cảnh gia, hoàn toàn đem Cảnh gia chôn vùi cũng đều có khả năng.

Cho nên, Cảnh Trung Tu rất nhanh chóng quyết định lựa chọn trục xuất Cảnh Dật Nhiên ra khỏi Cảnh gia, việc này là hợp lý nhất, là lựa chọn sáng suốt nhất! Nếu không, về sau Cảnh gia sẽ bị Cảnh Dật Nhiên hủy hoại toàn bộ!

“Nếu Lão phu nhân ngăn cản thì không cần bẩm báo cho tôi, trực tiếp ngăn bà ấy lại là được, chú ý đừng để bà ấy bị thương.”

Cảnh Trung Tu dừng một chút, thần sắc có chút đạm mạc dặn dò quản gia hai câu. Bởi vì ông biết, Mạc Lan nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên bị đuổi ra Cảnh gia lúc bị thương, thì nhất định sẽ ra mặt ngăn cản.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Cảnh Dật Nhiên bị quản gia mang theo mấy người bảo vệ mạnh mẽ đưa ra khỏi biệt thự sau, Mạc Lan rất tức giận.

Nhưng tất cả mọi người đều không nghe bà chỉ huy, cũng không thèm để ý bà đang tức giận, chỉ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Cảnh Trung Tu. những người này, tất cả đều là người của Cảnh Trung Tu, cho nên bọn họ chỉ nghe lệnh của một người là Cảnh Trung Tu.

Bọn họ tôn kính với lão phu nhân Mạc Lan, nhưng căn bản là không thể trung thành với bà.

Cảnh Dật Nhiên lần này là bị nội thương, ngày hôm qua Giản bác sĩ kiểm tra qua cho hắn, nói hắn lần này bị thương rất nghiêm trọng, yêu cầu hắn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng, nếu không sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng.

Vết thương bên ngoài rất ít, nhưng mỗi khi bước một bước thì Cảnh Dật Nhiên đều cảm thấy rất thống khổ.

Hận ý trong lòng hắn càng ngày càng lớn, hận không thể trực tiếp hủy hoại Cảnh gia ngay bây giờ!

Hắn không nghĩ tới, mình vừa mới hoàn thành hiệp nghị với Quý Bác, đem cổ phần chuyển qua cho hắn, mà Cảnh Trung Tu trong nháy mắt đã biết!

Hóa ra thế lực của Cảnh gia đã sớm thâm nhập đến bên trong Quý gia, thâm nhập vào tập đoàn Quý thị rồi!

Cảnh Dật Nhiên biết việc mình chuyển nhượng cổ phần khi bại lộ sẽ khiến cho Cảnh Trung Tu tức giận, cũng biết bản thân mình rất có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi Cảnh gia.

Bởi vì Cảnh Trung Tu đã từng đã cảnh cáo hắn, nếu hắn phản bội Cảnh gia, Cảnh gia sẽ không chứa chấp hắn.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới nhanh như thế đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia!

Việc này đối với hắn thật sự quá bất lợi!

Rời khỏi Cảnh gia, hắn không thể đem mọi việc trong Cảnh gia truyền lại cho Quý Bác, việc hắn cùng Quý Bác liên thủ để xử lý Cảnh Dật Thần sẽ có sự trở ngại, giá trị bản thân của hắn cũng sẽ tụt dốc thảm hại.

Quý Bác hiện tại đã càng ngày càng kiêu ngạo, trước kia đối xử với hắn còn có chút cung kính, hiện tại còn dám ra lệnh cho hắn.

Hắn cần thiết phải có lực lượng lớn mạnh để áp chế Quý Bác, mà hiện tại, hắn tuy rằng bị Cảnh gia đuổi ra ngoài, nhưng hắn cũng có cách áp chế thủ đoạn của Quý Bác!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi