HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Tôi biết hiện tại bên người anh có một người phụ nữ ở chung, là Triệu An An, cô ta làm tôi cảm thấy rất chướng mắt.”

Dương Mộc Yên nói một câu, khiến cho thần sắc Mộc Thanh thay đổi.

Dương Mộc Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Mộc Thanh, thấy biểu tình của cậu lần đầu tiên sảy ra sự biến hóa, không khỏi lộ ra sự tự tin lớn: “Anh trước kia từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng lại không thèm để ý đến ai, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta kết hôn thì về sau anh không có người phụ nữ khác là được, với lực lượng của tôi, không có,người phụ nữ nào có thể cướp anh khỏi tôi, ngay cả cái người phụ nữ tên Triệu An An kia cũng không ngoại lệ!”

Mộc Thanh ngay lập tức liềnđứng lên, thần sắc phẫn nộ nói: “Nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ giết cô!"

Dương Mộc Yên không dao động, chỉ là trong ánh mắt có một tia ghen ghét chợt lóe qua mà thôi.

“Hóa ra anh để ý cô ta như vậy, xem ra tôi đoán có chút lầm. Tôi còn tưởng, dù sao tôi cũng không thể lập tức cùng anh kết hôn, tôi khiến cho cô ta sống lâu hai ngày cùng anh, hiện tại, sự uy hiếp của cô ta lớn như vậy, thì vẫn nên nhanh chóng xử lý.”

Mộc Thanh lạnh lùng nhìn Dương Mộc Yên, cậu biết, mọi việc đã vượt qua sự khống chế của cậu, y thuật của cậu tuy rằng cao minh, nhưng là cũng không am hiểu về âm mưu, mà việc này hoàn toàn là chuyên môn của Dương Mộc Yên.

Có thể đối phó với Dương Mộc Yên, chỉ có Cảnh Dật Thần.

Hơn nữa, cái con người thần kinh này vốn dĩ là do Cảnh Dật Thần làm cô ta tới nhiễu loạn, Triệu An An là em họ của anh, về tình về lý, Cảnh Dật Thần đương nhiên là phải giải quyết cục diện rối rắm.

Mộc Thanh lại không biết, với tính cách của Dương Mộc Yên thì cho dù Cảnh Dật Thần không dẫn cậu đến tìm thì cô ta cũng tự tìm đến, Dương Mộc Yên cũng đã sớm âm thầm tìm hiểu Mộc Thanh, hơn nữa việc đêm nay tới tìm Mộc Thanh, đều không phải là do Dương Mộc Yên nhất thời nảy lòng tham, mà là việc ngày hôm nay cô ta đã đợi rất nhiều năm rồi!

Dương Mộc Yên gần đây chỉ có hai mục tiêu, một cái là lật đổ Cảnh gia để trả thù, một mục tiêu khác chính là Mộc Thanh.

Cô ta không định một mình sống cô đơn cả đời, cô cũng phải tìm một người đàn ông, cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc!

Đến nỗi việc Triệu An An từ trước đến nay Dương Mộc Yên đều không để vào mắt.

“Cô cút đi cho tôi, cho dù tôi chết cũng sẽ không bao giờ cưới một người tâm thần như cô!” Mộc Thanh ngồi xuống lần nữa, trên mặt đã không còn loại xúc động phẫn nộ này nữa, một mình cậu khẳng định không thể đối phó được với Dương Mộc Yên, nhưng còn có Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh, hai người kia cũng đủ trống lại Dương Mộc Yên.

Dương Mộc Yên lại tựa như đã nắm chắc sự thắng lợi, dùng âm thanh nghẹn ngào nói: “Không, anh sẽ cưới tôi, tôi sẽ làm cho anh khóc lóc quỳ để cầu xin tôi cưới anh. Nhược điểm của anh nhiều như vậy, tôi tùy tùy tiện tìm một cái là được, chỉ sợ anh phải đầu hàng luôn. Nhưng mà tôi thích người có tình nghĩa như vậy, cho nên những người đó tạm thời đều an toàn, nhưng về sau ra sao thì không thể nói trước.”

Mộc Thanh đã cảm nhận được toàn bộ sự điên cuồng của Dương Mộc Yên, cô ta so với lúc anh mới gặp càng cố chấp hơn, càng không nói lý!

Mộc Thanh muốn nói chuyện, cửa văn phòng đúng lúc bị mở ra.

Triệu An An đi vào trước, Trịnh Kinh đi phía sau, hai người một trước một sau đi vào.

Triệu An An nhíu mày nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi đối diện Mộc Thanh, tùy tiện hỏi: “Mộc hỗn đản, là ai muốn cưới người phụ nữ này? Cô ta nói cô ta thích ai?”

Trịnh Kinh nhìn Dương Mộc Yên, trong lòng lại là đột nhiên kinh ngạc. Nhưng là hàng năm huấn luyện vì công việc, làm cho trên mặt hắn không có nửa điểm dao động, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Dương Mộc Yên một cái, không chút nào để ý mà thu ngay ánh mắt lại.

Nhưng trong thực tế, trong lòng Trịnh Kinh lại cảnh giác vô cùng, người phụ nữ này tới tìm Mộc Thanh làm gì! Hắn vừa mới ở ngoài cửa nghe thấy bọn họ đang nói cái gì đó mà “Cưới ta”?!

Mộc Thanh nhìn thấy Triệu An An và Trịnh Kinh tiến vào, sắc mặt rất là khó coi, hắn lập tức đứng lên, không tự chủ được tới gần Triệu An An, thấp giọng nói: “Những lời vừa rồi hai người đều nghe được?”

Cậu lo lắng Triệu An An sẽ bởi vì việc của Dương Mộc Yên mà ghen, nếu náo loạn rồi đòi trốn đi thì rất phiền toái!

Triệu An An quả thật vừa mới ở ngoài cửa nghe được đôi câu, cô tính tình nóng nảy, vừa nghe nói có phụ nữ nói chuyện yêu đương cùng với Mộc Thanh, cô căn bản không đứng im được, trực tiếp đi vào.

Nhưng cho dù cô có chút tùy tiện, nhưng lại không ngu dốt, nghe được lời Mộc Thanh nói, tròng mắt vừa chuyển động, cố ý trầm khuôn mặt nói: “Đúng vậy, đều nghe được!”

Trịnh Kinh rất giải thích cho Mộc Thanh là hắn và Triệu An An ở ngoài quả thật cái gì cũng chưa nghe được, nhưng Mộc Thanh đều không nhìn hắn, gấp rút nôn nóng giải thích với Triệu An An.

Trịnh Kinh nhẹ nhàng lắc đầu, tên ngốc đầu gỗ này, ngày thường là một người rất thông minh, chỉ cần gặp được Triệu An An, đầu óc sẽ biến thành một cây gân, rất ngốc.

“An An, em không được hiểu lầm, căn bản là anh không thích người phụ nữ này, em biết mà, anh vẫn luôn chỉ yêu em! Anh thề với trời, đời này chỉ cưới một người là em! Người phụ nữ này lớn lên thần kinh không bình thường, em đừng so đo với cô ta, cũng đừng để lời cô ta nói ở trong lòng. Hiện tại em về nhà nghỉ ngơi đi, anh xử lý xong chuyện này, rất nhanh sẽ trở về nhà.”

Mộc Thanh không biết Triệu An An nghe được nhiều hay ít, nhưng là hắn không muốn làm cho Triệu An An có một chút hiểu lầm nào.

Triệu An An đôi mắt lăn long lóc đảo quanh trên người Dương Mộc Yên, bỗng nhiên cười nói: “Không có gì, em cảm thấy hai ngươi còn rất xứng đôi! Từ trước tới nay tôi chưa từng nói là sẽ gả cho anh nha, hai người cứ tiếp tục, không cần xem xét ta!”

Bà người còn lại trong văn phòng đều sững sờ ở nơi đó.

Dương Mộc Yên nhàn nhạt nhìn Triệu An An liếc mắt một cái, dùng ngữ khí rất cường thế nói: “Coi như cô thức thời, biết tự lượng sức mình.”

Thuộc hạ của cô đã điều tra Mộc Thanh và Triệu An An rất lâu, đến cùng thì có kết luận là, Mộc Thanh để ý Triệu An An, nhưng Triệu An An lại không mấy để ý đến Mộc Thanh một chút, bất động một chút liền tay đấm chân đá, mắng chửi người là nhẹ nhất.

Có thể sử dụng loại ngữ khí này cùng Triệu An An nói chuyện, chỉ có một người Cảnh Dật Thần mà thôi, Dương Mộc Yên này không biết chui từ đâu ra mà dám nói chuyện như thế với cô!

Triệu An An vốn không định tính toán với người phụ nữ này tranh chấp, bởi vì cô rất rõ ràng, tình cảm Mộc Thanh đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, dù sao cô cũng đã sớm nhìn quen phụ nữ vây xung quanh Mộc Thanh, người phụ nữ trước mắt này không khác những người phụ nữ trước là mấy.

Nhưng là, người có ngữ khí kiêu ngạo như vậy lẽ lập tức chọc giận tính tình noang nảy táo bạo của Triệu An An.

Cô đột nhiên đi tới, quăng Một cái quá vai liền làm cho Dương Mộc Yên ngã trên mặt đất.

Dương Mộc Yên căn bản không nghĩ tới người phụ nữ này là người một lời bất hòa liền trực tiếp thô bạo động thủ, làm cho cô ta không có một tia phòng bị nào mà ngã trên đất, đau đến nỗi hai hàng nước mắt của cô ứa ra!

Cô ta từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, vẫn luôn được Dương gia nuôi dưỡng, tố chất sức khỏe của thân thể căn bản là không cùng cấp bậc với Triệu An An, ngã xuống sàn nhà rắn chắc, thế cho nên một hồi lâu cô ta cũng không bò dậy được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi