HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nhưng mà, trong hiện thực giọng nói lại là: “Không phát sốt nha, cảnh Nhị ca đầu óc hỏng sao? Đây chính là đầu óc chết máy mà chị Thượng Quan thường nói sao?”

Trên đỉnh tầng cao ốc tậo đoàn Cảnh Thịnh trống không, chỉ có giọng nói thanh thúy của Tiểu Lộc phiêu đãng bên tai Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên lấy lại tinh thần, động tác thô lỗ bắt đầu xé rách quần áo Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc hoảng sợ, chiếc kẹo que thiach nhất cũng không rảnh lo, “Phanh” một tiếng làm rơi kẹo que xuống mặt đất, chiếc kẹo que lập tức vỡ chia năm xẻ bảy.

Cô gắt gao túm lấy quần áo của mình, một hồi lắp bắp nói chuyện.

“Cảnh Nhị ca, Anh Anh Anh……Anh muốn cướp sắc sao? Tôi tôi tôi kêu người! Tuy rằng tôi lớn lên rất xinh đẹp, nhưng là…… Nhưng là anh không phải chồng tôi, không thể cởi quần áo của tôi! Cái kia cái kia nam nữ có khác biệt, tôi là một cô gái, không thể thân cận với anh như vậy nga."

Cảnh Dật Nhiên lại coi như không nghe thấy, “lạp” một tiếng, liền đem áo trên của Tiểu Lộc xé rách.

Lộ ra nội y màu trắng đai đen bên trong.

Da thịt lõa lồ, trắng nõn, non mịn, lại có không ít vết sẹo, nếu có thấy được, cũng đã trở nên rất nhạt nhẽo, không nhìn thấy kỹ.

Lần này cởi quần áo của,Tiểu Lộc quần, so với lúc cởi quần áo cô ở biệt thự của Cảnh Dật Thần là hoàn toàn khác.

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên đầy nghi hoặc, bật thốt lên hỏi: “Tiểu Lộc, có phải cô bị tinh thần phân liệt?”

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Cảnh Dật Nhiên rất chấn động!

Tinh thần phân liệt?

Không, không đúng, xác thực mà nói, chính xác là nhân cách phân liệt!

Hắn không chỉ gặp qua hai tính cách của Tiểu Lộc, mới đầu chỉ là cảm thấy rất quái dị, sau lại có chút ********.

Cho đến hôm nay, trong đầu hắn trợt lóe lên, liền nghĩ tới cái từ này.

Biểu hiện của Tiểu Lộc, so với biểu hiện của bệnh nhân cách phân liệt rất ăn khớp!

Thân thể của cô, có hai thân thể độc lập tự chủ.

Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên cởi quần áo, liền khóc lớn lên: “Cảnh Nhị ca, anh quá xấu rồi, anh xé rách quần áo của Thượng Quan tỷ tỷ cho tôi, đây là đồ mua ở Anh quốc mua, anh bồi thường cho tôi! Còn có kẹo que của tôi nữa, tất cả đều bị anh làm hỏng rồi, anh cũng phải bồi thường!”

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên trong vừa có chút rung động, vừa lau nước mặt cho cô, vừa dỗ cô: “Tiểu Lộc ngoan, Tôi mua kẹo que cho em, mua cho em quần áo mới, em cùng tôi đi mua, được không?”

Tiểu Lộc ngẩng đầu, không hề mang chút tâm cơ nói: “Được được được, tôi cùng anh đi mua! Nhưng là, phải nói cho chị Thượng Quan Ngưng biết một tiếng, chị ấy nói tôi muốn đi đến nơi nào cũng đều phải nói cho chị ấy biết mới được.”

Cảnh Dật Nhiên gật đầu: “Yên tâm đi, chúng ta đi trước, trong chốc lát sẽ gọi điện thoại cho cô ấy là được.”

Hắn nói, rồi liền đem tây trang áo khoác của chính mình cởi xuống, ôm khóa Tiểu Lộc trên người, mang theo cô vào thang máy, rồi tới bãi đỗ xe ngầm rồi lái xe nhưng như chớp mang theo cô trở về biệt thự của mình.

Cảnh Dật Nhiên phân phó người hầu ra ngoài mua chocolate cùng kẹo, rồi để Tiểu Lộc ở lại bên người chính mình, không ngừng nói chuyện với cô.

Hắn nghĩ thông suốt quá nhiều dấu vết được để lại, tìm được một người khác sống ở trên thân thể Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc giống như trẻ con, thích ăn ngọt, có Cảnh Dật Nhiên chơi cùng cô, rất nhanh liền quên phải nói cho Thượng Quan Ngưng và Lư Cần.

Trong văn phòng tập đoàn Cảnh Thịnh, Thượng Quan Ngưng ngồi ở bên cạnh Cảnh Dật Thần, một tay nâng cằm chianh mình, một tay bị Cảnh Dật Thần cầm, có chút khó hiểu hỏi: “Kỳ quái thật, tập đoàn Quý thị sao lại cho Cảnh Dật Thần làm phó tổng? Đây chẳng phải là dẫn sối vào nhà chăng, nó vốn dĩ cũng đã có 20% cổ phần, hiện tại lại có thêm quyền điều hành thực tế, chỉ sợ cô sẽ sinh tâm tư riêng đi."

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mềm mại của Thượng Quan Ngưng, giọng nói nhàn nhạt: “Dựa theo tính cách của hắn, khẳng định sẽ có rất nhiều tâm tư. Bất quá, việc này khẳng định không phải chủ ý của Quý Bác, mà là chủ ý của Dương Mộc Yên. Tập đoàn Quý thị sẽ nhanh tróng có thêm động tĩnh, có lẽ chúng ta nên đợi một thời cơ tốt để ra,tay."

“Ra tay?” con ngươi Thượng Quan Ngưng có chút nghi hoặc, “Anh muốn thâu tóm tập đoàn Quý thị sao?”

Vụ ăn uống này có chút quá lớn?

Trên khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Dật Thần mặt lộ sự tự phụ nhàn nhạt: “Có gì không thể? Tập đoàn Quý thị hiện tại bốn bề rất vững chắc, nhưng bên trong lại rất hỗn loạn, hiện tại thâu tóm dễ như trở bàn tay. Trước kia khong thể động vào nó, chỉ là bởi vì chồng của em lười thể hiện mà thôi, hiện tại thì sao, nếu nó dám trêu chọc anh, anh sẽ phải làm tất cảchết thảm chuẩn bị.”

Thượng Quan Ngưng rất hoài nghi, Cảnh Dật Thần có phải lần trước một phát súng không thể giết chết được Quý Bác cho nên trong lòng còn đang suy nghĩ phương pháp trừng trị Quý Bác.

Mà cách trừng trị Quý Bác tốt nhất, đại khái chính là thâu tóm tập đoàn Quý thị mà hắn quý trọng nhất.

Cô đem đầu dựa vào vai Cảnh Dật Thần, nhìn hai người mười đầu ngón tay đan vào nhau tay, trong giọng nói cũng không có sự dao động quá lớn: “Anh muốn làm cái gì em cũng đều ủng hộ anh, chỉ cần anh không bị thương là được. Quý gia cũng không dễ chọc vào như vậy, đầu tiên phải bày mưu, không thể để cho con thỏ nóng nảy lên mà cắn người được."

Cảnh Dật Thần hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm, con thỏ nào cũng không dám cắn anh, bằng không khẳng định là muốn anh đánh cho rụng răng. Chờ tin tức tốt của anh đi, không lâu lắm đây, Quý gia cũng sẽ biến mất khỏi thành phố A ”

Ngữ khí anh nhẹ nhàng, Thượng Quan Ngưng lại có thể nghe ra sự kiên định trong giọng nói anh.

Cảnh Dật Thần đã hạ quyết tâm đi làm việc gì, cho tới nay chưa từng thất bại, Thượng Quan Ngưng có dự cảm, tập đoàn Cảnh Thịnh nhất định có thể thâu tóm thương nghiệp đứng thứ hai ở hành phố A.

Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên có chút đồng tình với Quý Bác, khi bị Cảnh Dật Thần và Dương Mộc Yên liên thủ, hại đến Quý gia bị sụp đổ, không biết hắn có hối hận vì quyết định lúc trước hay không.

Hiện tại Quý Bác đã không có thời gian hối hận, trên người hắn đã không còn như cũ, cũng đã bước đến này, hắn liền lên phi cơ, đi thẳng đến biệt thự của Quý Mẫn Quyết.

Hai chú cháu nói chuyện đến nửa đêm. Trong lúc đó thư phòng truyền ra tiếng tranh chấp kịch liệt, nhưng đến cuối cùng tất cqr đều bình tĩnh.

Ngày hôm sau, Quý Mẫn Quyết liền nhường lại vị trí.

Tổng giám đốc của Quý là Quý Bác, hôm nay chính thức nhận chức.

Ngoài dự đoán, Quý Bác được hầu hết mọi người trong ban quan trị ủng hộ, hắn là tổng giám đốc được hoan nghênh nhất tù trước đến nay, mọi người trong ban quản trị lúc đầu ở bên Quý Mẫn Quyết, giờ đã đổi hướng gió, quy thuận với Quý Bác.

Ngày hôm sau Cảnh Dật Thần biết được việc này, chỉ là lãng đạm cười, trong lòng cũng không có bất luận gợn sóng gì.

Quý Bác thăng chức lên tổng giám đóc tập đoàn Quý thị, anh đã sớm đoán được, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy mà thôi.

Rốt cuộc, tính cách của Quý Bác cũng không thay đổi tiến bộ gì nhiều, cũng yêu quý thanh danh, sẽ không dễ dàng làm ra việc chú cháu tương tàn.

Hiện giờ đã nhanh như vậy liền hạ Quý Mẫn Quyết xuống, khẳng định là dùng thủ đoạn.

Quý Bác, đầu trận tuyến đã rối loạn.

Hắn ta cho rằng, đã không còn Quý Mẫn Quyết làm trở ngại, thì việc lên làm tổng giám đốc, tất cả đều tốt đẹp theo ý nguyện sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi