HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cơn gió mùa đông tàn sát bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ không khí đang dần thấp xuống, ngay cả Lâm Hải tại A thị cũng ngày càng khô hanh lạnh lẽo.

Trong bóng đêm yên tĩnh, bầu trời không sao, mặt trăng cũng bị che phủ trong mây, chỉ còn một vòng tròn mờ sáng.

Trong biệt thự im lặng đến lạ thường, vang lên tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần.

Hàng năm giết chóc hình thành nên trực giác sâu sắc, làm cho Tiểu Lộc không hề do dự mà bắt lấy cánh tay đang đưa về phía mình, ngón tay khép lại, giống như thanh kiếm chém vào cổ họng đối phương.

Chỉ 0.01 giây nữa, người này sẽ trở thành hồn ma chết dưới tay cô.

“Tiểu Lộc, là tôi!”

Tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm, quanh quẩn trong biệt thự yên tĩnh.

Tiểu Lộc ra tay quá nhanh cho nên không thu lại được, đành phải biến tấu từ chém thành đập.

“Phốc” một tiếng, thân thể tiếp xúc thân mật với sàn nhà, chỉ nghe thấy âm thanh cũng biết nhất định là rất nhau.

Tiểu Lộc mở đèn, nhìn thấy người đang ngã chỏng vó trên mặt đất, giọng nói hờ hững: “Anh lấy dao làm gì?”

Cảnh Dật Thần bị Tiểu Lộc đánh vào cổ, đau đến suýt chút nữa là chảy nước mắt!

Hắn rất nghi ngờ, có phải hầu kết của mình đã bị Tiểu Lộc đánh gãy rồi không! Sức lực của Tiểu Lộc rất mạnh, một cái tát cũng đủ tiễn hắn đến chỗ diêm vương báo danh!

Hắn “khụ khụ khụ” vài tiếng, cuối cùng cũng thở được, lúc này mới nhe răng trợn mắt đứng lên.

“Tôi chỉ thử cô thôi, cô cũng quá cảnh giác rồi đó, suýt chút nữa là lấy mạng tôi, cô đúng là dám ra tay mà!”

Cảnh Dật Thần nhìn chằm chằm Tiểu Lộc, muốn tìm cái gì đó từ trên mặt cô.

Tiểu Lộc ngước mắt, lấy giọng nói như búp bê của cô, nói lạnh nhạt: “Thử gì?”

Giọng nói của cô rất đặc biệt, còn có giọng điệu đặc biệt, làm cho người nghe có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, tuy trong trẻo, nhưng luôn không có cảm xúc nào.

Giống như thân thể của cô vậy, tuy nhỏ nhắn, nhưng suy nghĩ đã trưởng thành.

Cảnh Dật Thần đi đến bên cạnh Tiểu Lộc, nâng cằm cô lên để mắt cô đối diện với mắt hắn, sau đó nói: “Thử xem tôi đoán có đúng không.”

“Vậy đúng không?” Tiểu Lộc vẫn không nhúc nhích, mặc kệ ngón tay Cảnh Dật Nhiên ngả ngớn xẹt qua môi cô, mặc kệ ánh mắt đánh giá của hắn.

Trên gương mặt hoàn mỹ của Cảnh Dật Nhiên xuất hiện ý cười, hắn rất xinh đẹp, chính là vẻ đẹp trung tính, giờ phút này lại cười, làm gương mặt hắn đẹp đến nỗi có thể so sánh với việc điên đảo chúng sinh.

Tiểu Lộc nhìn đến thất thần.

Hai mắt hẹp dài đào hoa, mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi, mái tóc sạch sẽ thoải mái, còn có lông mi rất dài, hình như tạo hoá rất thiên vị cho hắn, bởi vì tất cả đều rất hoàn hảo.

Mùi vị dương cương trên người hắn không vì gương mặt hắn mà quá mức âm nhu, hắn giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất tao nhã quý phái, không có dáng vẻ uốn éo như phụ nữ.

Dáng người hắn cao ngất, từng mảng cơ trên người đều rắn chắc, tuy rằng khi mặc quần áo vào sẽ nhìn không rõ ràng, nhưng giờ phút này. Hắn để trần nửa người trên, đường cong khêu gợi và mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

Ngay cả Tiểu Lộc đã nhìn quen bộ dáng trần trụi của đàn ông, thì giờ phút này cô cũng có chút tán thưởng dáng người Cảnh Dật Nhiên.

“Tôi nghĩ, tôi đã đoán đúng.”

Cảnh Dật Nhiên lộ ra tươi cười tà mị, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo của Tiểu Lộc.

“Tôi đoán, cô coi trọng bản công tử rồi!”

Cảnh Dật Nhiên nói ra lời nói kinh người, nhưng mắt Tiểu Lộc lại không chớp một cái nào.

“Không sao, cô không cần ngại, bộ dạng bản công tử đẹp như thế, từ nhỏ đã bị theo đuổi, đã quen rồi, nếu cô không thích tôi, vậy mới kỳ lạ!”

“Bị bệnh thì nhanh uống thuốc đi, không cần quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”

Tiểu Lộc thản nhiên nói một câu rồi xoay người muốn đi.

Cảnh Dật Nhiên túm cô trở lại, đè cả người cô lên tường, cánh tay chống hai bên người, cúi đầu đối diện với cô.

“Tôi đoán đúng rồi, cô có nhân cách phân biệt, còn nữa, hai cái đều thích tôi. Đương nhiên, bây giờ cô thật sự thích tôi, còn cái người ban ngày kia, lại xem tôi là anh trai.”

“Tôi có bệnh, điểm này không cần anh nhắc nhở, cám ơn!”

Cảnh Dật Nhiên không ngờ, Tiểu Lộc lại trực tiếp thừa nhận!

Hắn đã nghĩ đến, ít nhất cô cũng sẽ che giấu một chút, dù sao thì loại bệnh này, rất dễ bị lợi dụng.

Hắn kích động: “Cô tin tưởng tôi như vậy?”

Tiểu Lộc ngạc nhiên nhìn hắn: “Vì sao tôi lại tin anh?”

“Vậy vì sao cô nói bí mật bệnh tình của mình cho tôi biết?”

“Dù sao thì anh cũng không đánh lại tôi, mặc kệ là ai, thì tôi cũng có năng lực, giết người chớp mắt ấy.”

Cảnh Dật Nhiên chán nản, hại hắn cảm động!

Nhưng mà, đây là lần đầu hắn gặp người có nhân cách phân liệt, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến, bởi vì rất hiếm gặp người có bệnh này.

“Chừng nào thì cô sẽ biến đổi?”

“Nhàm chán!” Tiểu Lộc nhìn thấy hai mắt sáng rực của Cảnh Dật Nhiên liền liếc mắt nhìn hắn, nói bằng giọng khinh thường.

Hứng thú của Cảnh Dật Nhiên không bị cô ảnh hưởng, hắn hưng phấn nói: “Tôi đoán, khi gặp nguy hiểm, một cô thành thục sẽ xuất hiện, nếu xung quanh an toàn hay là không khí vui vẻ, nha đầu ngốc kia sẽ thay thế cô, đúng không?”

Tuy Tiểu Lộc rất ngạc nhiên với năng lực phân tích mạnh mẽ của Cảnh Dật Thần nhưng gương mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, không nói sai, cũng không nói đã đúng.

Này ở trong mắt Cảnh Dật Nhiên, chính là cam chịu.

Hắn lại càng thêm hưng phấn, nói không ngừng nghĩ: “Vậy vì sao cô lại mắc bệnh này, tôi đã tra rồi, rất nhiều người đều bị kích thích rất lớn mới trở nên như thế, hoặc là trải qua biến cố mà bản thân không thể chấp nhận được, xuất phát từ việc bảo vệ bản thân, sẽ áp bức mình sinh ra một tính cách nữa, tính cách đó hoàn toàn khác với tính cách ban đầu. Trên người cô đã từng xảy ra biến cố gì?”

Đây là lần đầu tiên thần sắc Tiểu Lộc thay đổi trong đêm nay, cho dù Cảnh Dật Nhiên nói cô thích hắn, cô cũng không dao động, nhưng giờ phút này, hình như cô sắp không khống chế được cảm xúc của mình, đột nhiên xuất hiện tức giận, làm cho cô muốn bóp cổ Cảnh Dật Nhiên!

Trên người cô, đã từng xảy ra biến cố gì?

Ha ha, cô không thua gì kẻ cuồng giết người, có thể có biến cố gì chứ? Chỉ giết người mà thôi, không ngừng giết người!

Không khống chế được cảm xúc, làm cho thân thể Tiểu Lộc cũng không khống chế được, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng quen thuộc, tra tấn thần kinh yếu ớt của cô.

“Này, sao tay cô lại chảy máu!”

Lúc này, Cảnh Dật Nhiên cầm tay cô.

Hơi lạnh, cảm giác dày rộng từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân cô, cảnh tượng trong đầu bị cô mạnh mẽ ép xuống.

Giọng nói cô khàn khàn: “Không sao.”

Cảnh Dật Nhiên nhìn tay cô, lại nhìn lưỡi dao sắc bén trong tay mình, ủ rũ: “Thì ra là tôi không cẩn thận cắt trúng cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi