HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên cầm lấy, cô không có động tác gì, nhưng khi máu trong tay cô nhỏ xuống đất, cô liền tỉnh dậy.

Cảm giác đau đớn trong những năm tháng sống trong chết chóc, hình như đã chết lặng rồi.

Độ ấm trong tay cô cao hơn Cảnh Dật Nhiên, nhưng cô vẫn cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, muốn tìm một nơi để sưởi ấm.

Chính là, cô là một người cô độc, không dám phóng túng bản thân sa chân vào trong ấm áp.

Chỉ có bóng tối lạnh lẽo mới có thể giúp cô giữ vững trạng thái, còn ấm áp, dễ làm cô mất đi trực giác quý giá mà mình đã rèn luyện từ lâu.

“Ngón tay cô bị thương, sao lại không kêu tiếng nào!” Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của Tiểu Lộc, không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy tê dại.

Mọi người đều nói tay đứt ruột xót, cho nên khi ngón tay bị thương, so với những nơi khác, thì đau đớn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Nhưng mà cô gái xinh xắn lanh lợi trước mắt này, hình như không cảm thấy đau đớn.

Cảnh Dật Nhiên trực tiếp bế Tiểu Lộc, thả cô lên giường, vẻ mặt âm u ra lệnh: “Ngồi yên ở đây, tôi đi lấy hòm thuốc.”

Tiểu Lộc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, nhưng không hề cử động.

Cảnh Dật Nhiên xoay người bước đi, một phút sau, hắn xuất hiện cùng với cái hòm thuốc.

Trong nhà hắn không có nhiều thứ, nhưng mà vẫn có hòm thuốc, hơn nữa kinh nghiệm băng bó vết thương của hắn còn phong phú hơn vị bác sĩ tài giỏi là Mộc Thanh.

Không có biện pháp, ai kêu hắn bị thương rất nhiều lần, cho nên đã sớm luyện thành một thân bản lĩnh băng bó rồi.

Hắn lấy cồn thông thạo khử trùng miệng vết thương của Tiểu Lộc, sau đó lấy băng gạc trắng nõn băng lên vết thương cô.

Chỉ tốn vài phút mà Cảnh Dật Nhiên đã băng xong miệng vết thương cho Tiểu Lộc, còn rất đẹp.

Hắn đắc ý: “Thế nào, kỹ thuật băng bó của bản công tử rất tốt đúng không? Sau này nếu không có cơm ăn, tôi cũng có thể mở phòng mạch, chuyên môn băng bó vết thương, kỹ thuật thế này, chính là cấp đại sư!”

Tiểu Lộc nhìn thấy động tác băng bó thông thạo của hắn, trong lòng mềm mại vài phần.

Nếu không phải bị thương nhiều lần, thì không thể nào lại chuyện nghiệp như vậy.

Ánh mắt cô dời khỏi bàn tay, chuyển sang gương mặt yêu nghiệt của Cảnh Dật Nhiên, nói: “Không nên chống đối Cảnh Dật Thần, anh không phải đối thủ của hắn.”

Cảnh Dật Nhiên sửng sốt, sau đó cực kỳ tức giận, tức đến nỗi mũi sắp lệch sang một bên!

Hắn đá hòm thuốc văng sang một bên, hòm thuốc đụng vào bình thuỷ tinh vang lên tiếng loảng xoảng, hắn còn giận dữ hét lên: “Thúi lắm! Sao ông đây lại không phải là đối thủ của hắn?! Hắn nhiều hơn tôi ba chân hay là ba con mắt? Hắn cũng chỉ là con người mà thôi, chỉ là tiền trong tay ông đây không nhiều bằng hắn mà thôi, nếu không sao có thể để hắn kiêu ngạo lâu như vậy được!”

Vẻ xinh đẹp trên mặt Cảnh Dật Nhiên cũng không thể áp chế cơn giận của hắn, cả người hắn giống như bị ném mồi nổ, bùm bùm một tiếng liền rít gào.

“Ngày nào mấy người cũng xem trọng hắn, dựa vào cái gì mà nhận định tôi không bằng hắn, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu thua hắn! Tôi nói cho mấy người biết, mấy người sai hết rồi, quá sai rồi! Tôi nhất định sẽ đánh bại hắn, làm cho hắn trở thành kẻ trắng tay, tôi muốn mấy người biết, tôi mới là người ưu tú nhất! Tất cả mấy người đều bị mù rồi!”

Tiểu Lộc lẳng lặng nghe hắn phát tiết, chờ hắn tiêu bớt cơn giận, mới bình tĩnh mở miệng: “Không phải tôi nói anh không bằng Cảnh Dật Thần, tôi nói, anh không nên chống lại hắn, chuyện này, đối với anh, không có lợi gì hết.”

Cảnh Dật Nhiên nghe không lọt, hắn cực kỳ tức giận: “Cô nhanh cút cho tôi, ăn của tôi dùng đồ của tôi còn giúp người khác nói chuyện, tôi đúng là có bệnh mới thu lưu cô! Vừa rồi tôi nên chém cô chết đi, giữ cô lại đúng là xui xẻo mà!”

Tiểu Lộc đứng lên, bình tĩnh bước ra ngoài: “Được, tôi đi. Nhưng mà, tôi muốn nói cho anh biết, vừa rồi anh không giết tôi được, ngược lại là tôi nương tay, nếu không, bây giờ anh đã là một khối thi thể rồi.”

Cô nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Chờ đến khi Cảnh Dật Nhiên tỉnh táo lại, hắn đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Lộc nữa.

Hắn cực kỳ ủ rũ.

Ngón tay Tiểu Lộc bị thương, hơn nữa vừa rồi cô chỉ khoác đại cái áo ngoài buộc dây, bên trong là váy ngắn, nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 4 5 độ, còn là ban đêm, cô lại là cô gái trẻ, một mình ra đường rất không an toàn! Lớn lên xinh đẹp như vậy, còn có gương mặt như búp bê, lỡ như bị người ta theo dõi, bắt đi làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ!

Cảnh Dật Nhiên không hề nghĩ ngợi mà đuổi theo.

Hình như hắn đã quên, với thân thủ Tiểu Lộc, nếu ai dám nhìn chằm chằm vào cô thì người làm chuyện xấu chắc chắn là Tiểu Lộc, người nhìn cô, chỉ có cách quỳ xuống cầu xin tha thứ thì mới còn đường sống mà về.

Hắn không biết vì sao mình lại đuổi theo, cũng không muốn biết.

Dù sao thì hắn cũng muốn lôi kéo cô gái nói chuyện không uyển chuyển chút nào đó trở về.

Cảnh Dật Nhiên tuỳ tiện mặc áo khoác, nhanh chân bước ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm, đúng là, tính tình còn lớn hơn hắn, nói đi cái là đi liền!

Vừa rồi, chẳng phải là hắn chỉ tức giận một chút, giọng nói cao một chút, khẩu khí muốn bị đánh một chút thôi sao? Nha đầu chết tiệt kia, vẫn là Tiểu Lộc chỉ biết ôm kẹo que làm người ta thích hơn, còn cái người này lại bướng bĩnh như thế, nhưng mà hắn không đánh lại cô, đúng là cái đồ hay sinh sự mà!

Tiểu Lộc đã ở Cảnh gia nhiều năm, tuy thường xuyên không thấy bóng dáng cô, nhưng mà nhiều năm như vậy, cô vẫn là người mà Cảnh Dật Nhiên thân nhất.

Tuy Cảnh Dật Nhiên thích mỹ nữ, nhưng mà tình cảm của hắn không bền, thời gian quen nhau lâu nhất cũng không vượt qua một tháng.

Tiểu Lộc lại trắng trẻo đáng yêu làm người ta rất yêu thích, hơn nữa khi cô ở Cảnh gia, đa số đều là nhân cách cô bé ngây thơ trong sáng, bởi vì Cảnh gia không có nguy hiểm, cho nên Tiểu Lộc với sở trường giết người ẩn sâu trong cơ thể cô mới không tỉnh lại.

Nếu tính Tiểu Lộc vào một trong những cô gái trong sinh mạng Cảnh Dật Nhiên, có lẽ là trong tất cả mọi người, cô là người đi theo bên cạnh Cảnh Dật Nhiên lâu nhất.

Mười năm gần đây, Cảnh Dật Thần không trở lại Cảnh gia, cho nên tình cảm giữa Cảnh Dật Thần và Tiểu Lộc rất mờ nhạt, ngược lại, Cảnh Dật Nhiên hắn thường dẫn Tiểu Lộc ra ngoài gây chuyện.

Tiểu Lộc rất mạnh, năng lực đánh nhau rất giỏi, cho nên khi Cảnh Dật Nhiên làm chuyện xấu thường dẫn cô theo.

Mặc dù những khi nguy hiểm, Tiểu Lộc cũng sẽ biến hình, sau đó khả năng đánh nhau lập tức tăng vọt, nhưng mà Cảnh Dật Nhiên lại không nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ, tượng người bằng đất cũng có ba phần của đất, có lẽ Tiểu Lộc bị đàn áp đến tức giận, mới đột nhiên thay đổi tình tính.

Hắn xem Tiểu Lộc như người thân trong gia đình, hôm nay, đã quá nửa đêm mà còn đuổi cô đi, trong lòng hắn rất hối hận.

Hắn thấy mình đúng là không có tiền đồ, ngay cả một cô gái nhỏ mà hắn cũng mắng cho chạy mất.

Hắn có thể sử dụng thủ đoạn đối phó với người khác, người khác chết hay sống, hắn không quan tâm, nhưng mà Tiểu Lộc không giống như vậy.

Cảnh tượng dần dần rõ ràng trong trí nhớ mơ hồ, mỗi khi hắn bị thương, luôn có một cô gái lạnh lùng ngồi bên cạnh hắn, khẽ vuốt vầng trán và hai má hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi