HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Dương Mộc Yên không dao động, khẽ cắn môi, dùng tay nâng cằm mình: "Ta vốn ngoan độc, ta muốn đầu của mọi người trong Cảnh gia, nếu không ngoan độc sao có thể làm được điều đó?"

Cô nói, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng, cười một hồi lâu, đến khi nước mắt chảy ra mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương gia chúng ta, vốn có rất nhiều người, hiện giờ chỉ còn một mình tôi, tất cả đều đã chết. Vậy Cảnh gia không ngoan độc sao? Chẳng nhẽ bọn họ không đáng chết?”

Quý Bác thốt lên: “Đó là các người vi phạm quy củ trước đây, trêu chọc Cảnh gia, hậu quả là gì các người đều rõ ràng!”

Hắn nói xong, Dương Mộc Yên không cho là đúng, chính Quý Bác lại ngẩn người.

Đúng vậy, hậu quả của việc trêu chọc Cảnh gia, hắn không phải là người rõ ràng nhất sao?

Vì lý do gì mà vẫn liều lĩnh xông vào?!

Hiện tại hắn nói đạo lý với Dương Mộc Yên, nhưng chính mình cũng có lúc phạm phải sai lầm này, trở thành sai lầm to lớn!

Quý Bác chảy mồ hôi lạnh đầy người.

Dương gia chính là ví dụ sống sờ sờ, máu chảy thành sông, chính hắn lại xem nhẹ sự việc xảy ra bên người mình!

Hắn một lần lại một lần, không biết sống chết khiêu khích Cảnh Dật Thần, khiêu khích toàn bộ Cảnh gia, có thể sống đến bây giờ, quả thực không dễ dàng.

So với Cảnh Trung Tu, Cảnh Dật Thần còn tàn nhẫn hơn, Cảnh Trung Tu tiêu diệt Dương gia, đôi mắt cũng không nháy một chút, những tin đồn nhảm tại thành phố A đều bị thủ đoạn sắc bén của cha con người trấn áp xuống, Cảnh Dật Thần lại càng là kẻ giết người không chớp mắt, mười mấy năm trước, anh đã từng huyết tẩy một gia tộc, không biết có bao nhiêu mạng người đã chết trên tay anh!

Đường Vận, Thượng Quan Nhu Tuyết, đều chết trong tay hắn!

Đến bây giờ Quý Bác vẫn nhớ rõ, đó là một đêm kinh hồn bạt vía!

Thời điểm Cảnh Dật Thần nổ súng về phía Thượng Quan Nhu Tuyết, trên mặt lạnh nhạt, không có một tia tình cảm, giống như không phải anh đang giết người, mà là một khối gỗ!

Giết một người, lập tức không ngừng nghỉ, giết người thứ hai, cuối cùng cũng tới Quý Bác.

Cái chết chưa từng cách hắn gần như vậy, hắn thậm chí không kịp làm bất kỳ động tác dư thừa nào, viên đạn liền găm thẳng vào lồng ngực hắn.

Nhớ lại thời khắc kia, Quý Bác vẫn còn cảm giác kinh sợ.

Giọng nói của Dương Mộc Yên khàn khàn thô lệ, quanh quẩn bên tai hắn.

"......Đứa trẻ trong bụng Thượng Quan Ngưng mang họ Cảnh, hiện tại không nhân cơ hội giết nó, chẳng nhẽ còn phải chờ đến khi nó trưởng thành, trở thành một Cảnh Dật Thần thứ hai, lúc đó ta giết được nó sao?! Đối phó với một Cảnh Dật Thần đã làm chúng ta không thể chống đỡ, thêm một người nữa, chúng ta liền chạy xa mới là sáng suốt!"

Quý Bác lẻ loi một mình không ngừng suy nghĩ, đối với thù giết cha, Dương Mộc Yên sao có thể tỉnh ngộ?

Tại sao hắn phải cùng Dương Mộc Yên hợp tác?

Tại sao hắn nhất định phải đối nghịch cùng Cảnh Dật Thần?

Hắn ngoài việc đi giết Thượng Quan Ngưng - một thai phụ trói gà không chặt, không còn lựa chọn nào khác sao?

Những người đối nghịch cùng Cảnh Dật Thần đều liên tiếp chết đi, liệu người tiếp theo có phải là hắn hay không?

Dục vọng của con người vốn là không có chừng mực. Có một chút tiền, liền muốn nhiều hơn nữa, muốn một trăm, một ngàn, một vạn,...

Quý Bác mày đang bị dục vọng mê hoặc!

Hắn thở dài dưới đáy lòng.

".....Thế nào, anh lựa chọn giết ai? Như vậy đi, giết Thượng Quan Ngưng sẽ khó khăn hơn một chút, cũng xem như là hai người, ta cho anh hai trăm triệu, nếu giết Quý Lệ Lệ, vậy một triệu. Như vậy đều là mua bán có lời, anh không cần do dự, dù sao hai người kia sớm muộn gì đều cũng phải chết, anh có thể cho bọn họ ít đi một chúng đau đớn, nếu là tôi ra tay, bọn họ sẽ chết tương đối thảm!”

Giọng nói Dương Mộc Yên lạnh lẽo như là từ địa ngục truyền tới, Quý Bác lại không cảm thấy loại sợ hãi như xưa.

Hắn chậm rãi đứng thẳng người, sống lưng cũng thẳng lên.

Đầu mùa xuân ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, chiếu vào phòng, chiếu trên mặt, trên người Quý Bác, phía sau hắn trở thành những mảnh bóng đen nhỏ.

Ánh mặt trời mang theo độ ấm, xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng của Quý Bác, thấm vào làn da hắn, mang đến cho Quý Bác cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có.

Hắn nhàn nhạt nói: "Được, mua bán này tôi làm. Nhưng tôi còn cần suy xét lại, nghĩ xem nên giết người nào, cô cũng biết, bọn họ đều là những người quan trọng, không thể dễ dàng chết được!"

Dương Mộc Yên không nghĩ tới Quý Bác đáp ứng nhanh như vậy, cô ta hơi hơi sửng sốt, sau đó liền cười ha ha.

Tiếng cười của cô, như là quạ đen gọi bầy, ồn ào khó nghe, lần đầu tiên Quý Bác không nhíu mày.

Cười đủ rồi, Dương Mộc Yên có chút tán thưởng nhìn Quý Bác: "Không nghĩ tới, anh trưởng thành nhanh như vậy, ngay đến em gái và người phụ nữ mình yêu, cũng xuống tay được, về sau có thể làm nên việc lớn! Đàn ông nên như vậy, vô độc bất trượng phu!"

Quý Bác nhìn cô một cái thật sâu, xoay người, bước ra khỏi biệt thự.

Ra khỏi biệt thự, Quý Bác đi tới khách sạn năm sao cao cấp mình ở.

Hắn móc ra một cái chìa khoá, mở cửa phòng, hắn bước tới cái két sắt trước mặt, nhập mật mã, mở ra két sắt.

Trong két sắt có một phần văn kiện, Quý Bác hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trịnh trọng lấy ra văn kiện, bỏ vào túi công văn màu đen của mình, đi ra khỏi khách sạn.

Hắn ở trên xe, lấy ra di động, gọi điện cho Cảnh Dật Thần.

Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người bắt máy, hắn nghe được rõ ràng ở đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười của Thượng Quan Ngưng: "Dật thần, bảo bảo lại đá em, nó thật là quá nghịch ngợm!”

Giọng nói ôn nhu mà tốt đẹp, xuyên qua di động, truyền tới đáy lòng của Quý Bác.

Tim Quý Bác, bỗng nhiên giật thót.

Cô đang rất hạnh phúc, có lẽ, chỉ có Cảnh Dật Thần mới mang lại hạnh phúc cho cô.

Giọng nói của cô, tốt đẹp của cô, đều không thuộc về hắn, nhưng mà, Quý Bác cũng không hề đố kỵ, chỉ cần Thượng Quan Ngưng hạnh phúc hắn sẽ cảm thấy, mình yêu người phụ nữ này là đáng giá, hắn không yêu sai người.

Quyết định của hắn là chính xác!

Ít nhất, hắn không thể đi giết Thượng Quan Ngưng!

Tựa như đã trôi qua rất lâu, nhưng cũng chỉ như trong nháy mắt, giọng nói của Thượng Quan Ngưng dần biến mất, Quý Bác nghe được trong điện thoại là giọng nói lãnh đạm của Cảnh Dật Thần: "Quý tổng!”

Quý Bác đã không phải là tổng tài của Quý thị, cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong tập đoàn, hắn vẫn dùng xưng hôn này gọi Quý Bác, mà không phải gọi tên hắn.

Quý Bác cảm thấy mình đã được đối thủ tôn trọng, hắn không vòng vo, dùng ngữ khí trịnh trọng nói: "Cảnh thiếu, tôi muốn gặp cậu, tôi có đồ phải đưa cho cậu. Mặt khác, tôi muốn nói cho cậu, mấy tháng trước, xạ hương trên người Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết là do tôi đổi! Cảnh thiếu, tôi ở chỗ cũ, cậu nhất định phải tới!"

Quý Bác cảm thấy đầu kia điện thoại có một tiếng động lớn, hắn biết mình đã đánh cược chính xác!

Tình cảm của hắn, thiện niệm của hắn, sẽ cứu chính hắn!

Có lẽ, cũng sẽ cứu vớt toàn bộ Quý gia!

Quý Bác không phải chờ lâu lắm, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói lãnh đạm như cũ của Cảnh Dật Thần: "Được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi