HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần lộ ra biểu tình hơi hơi kinh ngạc.

Anh không nghĩ tới, Quý Bác lại thành thật như vậy!

Có rất nhiều lúc, thể diện gia tộc còn quan trọng hơn bất kì cái gì, Quý bác không kiêng dè gì mà nói thẳng là người Quý gia sợ hãi Cảnh gia, nếu lời nói này chuyển đi, chỉ sợ mọi người sẽ coi thường Quý gia.

Tuy rằng tình hình thực tế quả thật như thế, nhưng mấy ai có thể có gan thừa nhận việc này.

Cảnh Dật Thần vẫn luôn thấy Quý Bác chướng mắt, tính cách hắn vẫn luôn quá ôn nhu, làm việc lo trước lo sau, chết vì sĩ diện chỉ khổ thân.

Nhung hôm nay hắn để lại cho Cảnh Dật Thần một ấn tượng rất lớn!

Người ta nói nghịch cảnh khiến con người ta trưởng thành, xem ra quả thực là đúng như thế.

Qua bao lâu mài giũa, cũng đã làm cho Quý Bác thay đổi.

Biểu tình trên mặt của Cảnh Dật Thần trong nháy mắt cũng đã khôi phục lại vẻ bình đạm, lãnh đạm hỏi: “Sao tôi có thể tin tưởng cậu?”

Nghe mấy chữ này, trong lòng Quý Bác cũng hơi hơi thả lỏng.

Hắn biết, đây là Cảnh Dật Thần đồng ý hỗ trợ, chẳng qua còn thiếu sự tín nhiệm mà thôi.

“Dương Mộc Yên và cảnh dật nhiên ở bên kia, tất cả đều giao cho tôi, hai người bọn họ tôi sẽ tùy thời cờ mà hội báo cho Cảnh thiếu. Trước mắt tôi chỉ có một yêu cầu, tôi đem cổ phần của tập đoàn Cảnh thịnh đưa cho anh, trong vòng một tháng mong anh dừng động tới tập đoàn Quý thị, chờ khi nào anh tín nhiệm tôi, thì có thể chianh thức hỗ trợ Quý gia. Một tháng, vậy là đủ rồi, sau một tháng, tôi khẳng định có thể đạt được sự tín nhiệm của, ảnh thiếu."

Lời của Quý Bác nói rất có khí phách, Cảnh Dật Thần căn bản lại không có bất kì phản ứng gì.

Anh cầm lấy chuyển nhượng cổ phần trị giá mấy tỉ để trên bàn, đứng lên, rồi sau đó đi ra ngoài.

Khi đi tới cửa, anh nhàn nhạt nói: “Tôi đã cầm đồ, hiện tại tạm thời hợp tác."

Đây là cam đoan sẽ không ra tay với Quý gia.

Quý Bác bỗng nhiên mừng như điên!

Chờ đến khi thân ảnh Cảnh Dật Thần đi mất không thấy, hắn mới mừng như điên mãi lúc sau mới lấy lại tin thần.

Sau đó hắn liền phát hiện, giờ trong lòng hắn có một loại cảm giác nhẹ nhõm không thể hiểu được, viên đá đè ở ngực hắn đã biến mất không thấy nữa!

Chẳng lẽ đây là cảm giá. tìm được chỗ dựa?

Cảm giác này, thật là mới lạ!

Quý Bác rất nhiều ngày đều không ăn cơm, giờ phút này trong lòng lại rất nhẹ nhàng, cảm giác đói khát lúc này lại mãnh liệt chưa từng có.

Hắn thu dọn đồ vật của mình, đứng dậy ra khỏi quán trà, vào một quán ăn, kêu một xuất thịt bò, cũng bất chấp mà ăn thật nhiều.

Cảnh Dật Thần không phí chút sức lực nào, liền lấy lại được cổ phần trở về, tâm tình anh lúc này rất không tồi, lúc sau về đến nhà liền đưa Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài hóng gió.

Thượng Quan Ngưng đã nghe Cảnh Dật Thần đem mọi việc nói qua một cách thật đơn giản, biết được Quý Bác muốn xác nhập vào cho Cảnh Dật Thần, cô tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại càng cao hứng vui vẻ hơn.

Cô vẫn luôn cảm thấy, Quý Bác là không xấu.

“Quý Bác vẫn luôn rất tinh mắt, hơn nữa đụng phải bờ tường liền lập tức quay đầu, rất thức thời!”

Thượng Quan Ngưng cười khen hắn.

Kết quả là Cảnh Dật Thần đang ngồi bên cạnh lái xe lại không vui: “Xem trọng hắn như vậy sao?”

Ngữ khí anh có chút nguy hiểm, ngữ điệu có chút không thích hợp!

Thượng Quan Ngưng thông minh ôm lấy cánh tay Cảnh Dật Thần, làm nucng với anh: “Không có, người em xem trọng nhất chính là chồng em!”

Vừa nịnh một câu, sắc mặt Cảnh Dật Thần liền lập tức chuyển biến, khóe môi còn mang theo ý cười như có như không.

Thượng Quan Ngưng không khỏi đỡ trán, người này thật là, ngày thường nhìn trọng ôn như vậy, thế nào mà vừa quay ra đã giống như trẻ con rồi!

Cô cười cười, không khỏi sờ sờ cái bụng tròn xoe của chính mình: cha hống hách như vậy, không biết mai sau con có hống hách như thế không?

Đầu mùa xuân Cảnh Dật Thần đưa Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài hoang gió rồi lúc sau liền lái đưa cô trở về.

Bọn họ không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến nhà Hoàng Lập Hàm.

Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm lại đi câu cá đi, đêm nay lại có tiệc cá để ăn.

Cảnh Dật Thần vừa lúc muốn đem việc cổ phần nói cho Cảnh Trung Tu, liền đưa Thượng Quan Ngưng đi theo.

Trên đường, Cảnh Dật Thần gọi điện thoại cho Cảnh Thiên Viễn, đem việc thu hồi cổ phần nói cho ông.

Cảnh Thiên Viễn rất vui vẻ, cháu trai càng ngày càng có bản lĩnh, một phân tiền cũng không mất, thế mà có thể đem cổ phần lấy lại, thật khiến ông an lòng!

Cảnh Dật Thần lại nhàn nhạt nói: “Ông nội, chuyện này tạm thời đừng nói cho bà nội, Cảnh Dật Nhiên còn chưa biết gì.”

Quý Bác quy phục anh, nhưng là trong lén lút, hắn còn phải diễn kịch với Cảnh Dật Nhiên và Dương Mộc Yên, nếu Cảnh Dật Nhiên đã biết Quý Bác đem cổ phần giao cho Cảnh Dật Thần, hắn khẳng định sẽ hoài nghi.

Nếu Mạc Lan biết cổ phần đã bị Cảnh Dật Thần lấy lại, khẳng định bà sẽ nói cho Cảnh Dật Nhiên trước tiên, hơn nữa, bà nhất định sẽ yêu cầu Cảnh Dật Nhiên dọn về Cảnh gia ở.

Cảnh Thiên Viễn nhớ tới việc Mạc Lan thiên vị đối với Cảnh Dật Nhiên, tức giận muốn mắng chửi người, liền tức giận nói: “Tiểu tử thúi, chuyện này còn cần con dạy! về điểm này không phải là con học của cha con, còn cha con học của ta sao!"

Treo điện thoại, Cảnh Dật Thần liền lái xe thẳng đến biệt thự của Hoàng Lập Hàm.

Tới nơi rồi, liền nghe bên trong truyền đến tiếng tranh chấp.

“Con cá lớn nhất này là do tôi câu lên, một lát nữa là hầm cho A Ngưng ăn, ông không được cướp của tôi! Con bé hiện tại mang thai cháu trai tôi, tôi phải bồi bổ nó thật tốt!”

“Cảnh già, da mặt của,ông sao lại dày như vậy? Con cá,này rõ ràng là do tôi câu, sao giờ lại biến thành của ông? Sao ông lại cướp công lao của tôi, tôi lấy cái gì tranh công với cháu gái đây?"

Hoàng Lập Hàm bởi vì khó chịu khi Thượng Quan Ngưng kêu Cảnh Trung Tu “cha”, cho nên vẫn luôn đều kêu Thượng Quan Ngưng là cháu gái, biểu thị công khai hắn mới là cậu ruột của Thượng Quan Ngưng.

“ông vừa nói muốn chiếm con cá lớn này, tôi là thay A Ngưng chiếm trước!”

“Tôi có thứ tốt đương nhiên sẽ nghĩ tới A Ngưng trước, còn cần ông phải nhắc nhở sao?”

……

Hai người ở nhà nói nhao nhao không yên, Thượng Quan Ngưng nghe xong liền vui vẻ, cười hô một tiếng “Cha”, rồi lại hô một tiếng “Cậu”.

Hai người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng ôm bụng to đi tới, lập tức không cãi nhau nữa, tất cả đều mang thần sắc ôn nhu nhìn cô.

“A Ngưng, các con hôm nay tới sớm như vậy! Con cẩn thận một chút đi, cẩn thận không bị va chạm, Dật Thần,sao con không để A Ngưng ở nhà nghỉ ngơi thêm một lát!”

Cảnh Dật Thần còn chưa kịp trả lời, liền nghe Hoàng Lập Hàm cũng nói: “Đúng vậy, mùa xuân vẫn lạnh và khô ráo, đừng để A Ngưng lạnh quá, mau vào ngồi đi, lát nữa uống chút canh cá, cho dạ dày ấm áp!”

Cảnh Dật Thần nhìn bọn họ gạt mình sang một bên mà không còn gì để nói, một tay che chở Thượng Quan Ngưng ngồi xuống, giống như anh xuất hiện là rất dư thừa!

Cậu không phải ruột thịt nên ghét bỏ anh đã đành, mà ngay cả ruột là Cảnh Trung Tu cũng ghét bỏ anh.

Thượng Quan Ngưng thật đã là loại hònh mà trưởng bối thích, mặc kệ người Cảnh gia cũng được, mà người Triệu gia cũng được, thậm chí tính tình ngang ngạnh như Mộc Vấn Sinh cũng thiên vị với Thượng Quan Ngưng vài phần.

Sao tất cả nhiệt tình với cô như vậy mà đến lượt hắn lại mặt lạnh tất?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi