HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Quý gia lung lay sắp đổ, mắt thấy gần như sắp suy sụp.

Cái này làm Cảnh Dật Nhiên cực kì lo lắng.

Nếu Quý gia sụp đổ, tập đoàn Quý thị phá sản vậy những cổ phần mà hắn đang nắm trong tay có ý nghĩa gì! Đến lúc đó chỉ là một tập giấy trắng a!

Lần mua bán này vốn dĩ hắn đã thiệt thòi, giờ lại càng thua lỗ hơn.

Cổ phần của tập đoàn Cảnh gia rất có giá, chẳng may Quý Bác thất hứa không chịu đổi lại vậy thì không xong.

Cảnh Dật Nhiên cân nhắc đổi lại cổ phần, nhưng đây không phải điểm mấu chốt.

Điểm mấu chốt bây giờ là phải xử lí sạch sẽ Cảnh Dật Thần!

Nếu Quý gia đổ, vậy hắn sẽ mất đi một sự giúp đỡ rất lớn, lúc trước hắn tìm Quý Bác còn không phải vì coi trong thực lực và sản nghiệp của Quý gia có thể đối phó Cảnh Dật Thần sao!

Hắn cần phải ra tay trước khi Quý gia sụp đồ.

Dương Mộc Yên cũng có chung suy nghĩ với Cảnh Dật Nhiên.

Cô ta cũng cảm thấy tình hình hiện giờ cũng không đảm bảo được sự an toàn của mình, Quý Lệ Lệ đáng chết, nhưng nhất thời cô ta cũng không dám làm gì, nếu không không cần Cảnh Dật Thần ra tay, Quý gia sẽ trực tiếp xé xác cô ta!

Nếu không phải trong tay cô ta đang có một khối tài sản lớn rất hữu dụng với Quý gia, cô ta làm sao có thể bình an không có chuyện gì.

Ý tưởng của hai người giống nhau sau khi nói chuyện điện thoại thì rất ăn nhịp liền dứt khoát gặp mặt để bày mưu tính kế.

Lúc Quý Bác tới tìm Dương Mộc Yên, vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người ở phòng khách thấp giọng nói chuyện.

Không cần nghe Quý Bác cũng biết hai người bọn họ mà ở cùng một chỗ thì không nói được chuyện gì tốt.

Cảnh Dật Nhiên cùng Dương Mộc Yên ngẩng đầu nhìn thấy hắn đều gật gật đầu, chờ hắn đi tới gần Cảnh Dật Nhiên mới nói với Quý Bác: “Chúng tôi có kế hoạch mới cần anh giúp đỡ!”

“Kế hoạch gì? Giúp đỡ cái gì?”

“Chúng tôi đang tính toán sẽ cướp toàn bộ cổ phần của tập đoàn Cảnh Thịnh làm Cảnh Dật Thần không xu dính túi sau đó giết chết hắn.”

Cảnh Dật Nhiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trong lòng Quý Bác hoảng sợ.

Quý Bác bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, hỏi: “Cụ thể phải làm thế nào?”

Nói là cướp vậy khẳng định không phải trực tiếp chạy tới trước mặt Cảnh Dật Thần để cướp, như vậy không khác gì đi chịu chết.

Cảnh Dật Nhiên đem kế hoạch nói cụ thể một lần, Quý Bác nghe xong mồ hôi lạnh rơi xuống.

Hắn lấy cớ đi toilet, lập tức gọi điện cho Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, gần đây đừng để Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài, Cảnh Dật Nhiên và Dương Mộc Yên đang âm mưu bắt cóc cô ấy, sau đó dùng cô ấy để trao đổi cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh! Ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt cô ấy, ai gọi cũng không được ra ngoài!”

Quý Bác thật sự sốt ruột.

Đây không chỉ vì nguyên nhân hắn đã quy phục Cảnh Dật Thần khiến hắn hoảng loạn như vậy, là bởi vì sâu trong lòng hắn không muốn Thượng Quan Ngưng xảy ra chuyện gì.

Lần trước nói chuyện điện thoại với Cảnh Dật Thần, hắn rõ ràng nghe được Thượng Quan Ngưng rất yêu thích và chờ đợi đứa bé, hắn hy vọng Thượng Quan Ngưng có thể thuận lợi sinh con, làm một người mẹ vui vẻ hanh phúc.

Nếu cô bị bắt cóc, nhưng tên bắt cóc đó sẽ không quan tâm cô có đang mang thai hay không, khẳng định sẽ làm cô bị thương!

Vừa rồi Dương Mộc Yên đã nói cô ta đã tìm được mấy tên bắt cóc đều là những người hung ác nhất.

Cô ta vẫn tâm tâm niệm niệm làm cho Thượng Quan Ngưng sinh non, lần trước lúc cô ta để Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết đi đến biệt thự tìm Thượng Quan Ngưng còn cố ý chuẩn bị một số lượng lớn xạ hương, muốn làm Thượng Quan Ngưng sảy thai.

Nếu không phải hắn phát hiện thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Quý Bác không cầu gì, hắn vẫn luôn biết Thượng Quan Ngưng không có tình cảm khác với hắn, hắn chỉ muốn Thương Quan Ngưng được yên ổn.

Hắn tiếp xúc với rất nhiều cô gái, Thượng Quan Ngưng không phải đẹp nhất, lại là đơn giản nhất, dễ dàng khiến người khác động lòng.

Sự nôn nóng và quan tâm của Quý Bác quá mức rõ ràng làm Cảnh Dật Thần hơi có chút không vui, nhưng việc trọng đại, hắn cũng không thể xử sự theo cảm tính, nhàn nhạt nói: “Được, tôi đã biết.”

Trong khoảng thời gian này, Cảnh Dật Thần gạt tất cả mọi việc qua một bên, ngay cả việc ở Cảnh Thịnh đều nhờ Cảnh Trung Tu ra mặt xử lý, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Thượng Quan Ngưng, mỗi ngày đại đa số thời gian đều cùng cô đi dạo, đọc sách, nói chuyện phiếm.

Quý Bác nhắc nhở làm trong lòng Cảnh Dật Thần căng thẳng.

Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang dịu dàng vuốt ve bụng nhỏ, sửa sang lại quần áo trẻ con mới mua ngày hôm qua, Cảnh Dật Thần đột nhiên vô cùng thống hận Cảnh Dật Nhiên cùng Dương Mộc Yên.

Cảnh Dật Thần liều mạng phá hủy mối quan hệ với Quý gia vì muốn mạng của Dương Mộc Yên, giết cô ta cũng không khó.

Nhưng Cảnh Dật Nhiên thì sao?

Hắn ta không chỉ có Mạc Lan che chở, hơn nữa trên người hắn cũng chảy dòng máu của Cảnh Trung Tu, là con trai của Cảnh Trung Tu, dù cho mắc phải tội lỗi tày trời, hắn ta cũng không thể bị giết chết.

Vé mặt Cảnh Dật Thần có chút lạnh.

Hắn có chút hối hận vì đã hứa với Cảnh Trung Tu sẽ không giết Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên còn sống thì sẽ luôn là một nhân tố không ổn định.

Mỗi ngày đều phải đề phòng Cảnh Dật Nhiên như vậy, căn bản không phải biện pháp tốt! Cần phải tìm một biện pháp tốt để giải quyết triệt để tai họa ngầm này.

Thượng Quan Ngưng quay đầu thấy vẻ mặt lạnh băng của Cảnh Dật Thần không khỏi tiến lên, vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.

“Làm sao vậy? Lại có người kiếm chuyện với anh sao?”

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần trở nên dịu dàng hơn một chút.

Hắn duỗi tay ôm eo Thượng Quan Ngưng dặn dò cô: “A Ngưng, gần đây tạm thời không cần tùy tiện đi ra ngoài, có người tìm em cũng không cho đi, Trịnh Luân cũng không được.”

Cảnh Dật Thần không phải cố ý nhằm vào Trịnh Luân, mà là bởi vì mấy tháng nay Trịnh Luân là người mà Thượng Quan Ngưng liên hệ nhiều nhấ, Trịnh Luân sẽ đến thăm cô, cô cũng sẽ đến Trịnh gia chơi.

Cảnh Dật Thần lo lắng Dương Mộc Yên sẽ lợi dụng việc này, cho nên mới nói Trịnh Luân gọi thì cũng không được đi ra ngời.

Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Thần nói, hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nhẹ giọng đáp: “Được, em sẽ không đi ra ngoài, chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nhà dưỡng thai. Mấy ngày nay càng ngày càng lười, con đã lớn hơn rất nhiều, em đi đường cũng cảm thấy mệt, anh không nói, em cũng sẽ không tùy tiện đi ra ngoài.”

Cảnh Dật Thần chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị nhéo một cái, cực kì khó chịu!

Hắn không thể cho vợ và con trai một hoàn cảnh an toàn và yên ổn, hắn cực kì tự trách!

Hắn nhớ rõ, tuy Cảnh Trung Tu đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc và khắc nghiệt, nhưng người công kích trả thù hắn lại rất ít, hiển nhiên Cảnh Trung Tu đã sớm diệt trừ những tai họa ngầm đó.

Cảnh Dật Thần cảm thấy cực kì áy náy, hắn không thể diệt trừ mọi nguy hiểm xung quanh Thượng Quan Ngưng, hắn không xứng.

Mà hiện tại, Thượng Quan Ngưng còn đang an ủi hắn, nói mình cũng không nguyện ý đi ra ngoài.

Cảnh Dật Thần rất hiểu cô, cô không thích náo nhiệt, thích hoàn cảnh yên tĩnh, nhưng cũng không muốn cả ngày ru rú ở trong nhà, chỗ nào cũng không đi.

Nàng cũng thích gặp gỡ ban bè để tâm sự, đùa giỡn vài câu.

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng chậm rãi hạ quyết tâm.

Có người đánh chủ ý lên vợ hắn, những người này không cần sống thêm ngày nào nữa.

Mặc kệ sẽ có hậu quả gì hắn đều có thể chịu đựng.

Hắn duy nhất không có thể chịu đựng được đó là mất đi Thương Quan Ngưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi