HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trong phòng làm việc tổng giám đốc rộng rãi sáng sủa, anh ngồi dựa vào chiếc ghế da thủ công màu rám nắng, áo sơ mi màu trắng, tây trang màu đen, cà vạt màu lam, ngũ quan đẹp trai hoàn hảo, khí chất tao nhã tôn quý, trên mặt của anh không có một tia biểu tình, giọng nói lạnh như lặng, thật giống với lần đầu tiên cô gặp anh.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy máu trong người đều đã ngừng chảy, tay chân cứng ngắc hoàn toàn không nghe theo lời của đại não nữa rồi.

Có một giọng nói cho cô biết, anh là tổng giám đốc, cô bây giờ cần đầu óc thật tỉnh táo, đem lịch trình đã nhớ kĩ báo cáo không sai một chữ cho anh.

Nhưng, trong não trống không, sở hữu nhan sắc nhã nhặn cùng giọng nói biến mất, xem ra chỉ còn lại khuôn mặt lạnh như băng vô tình.

Không biết qua bao lâu, một chút tri giác cũng chịu tìm về với cô.

Cô cố sức khẽ cúi đầu, nhìn đến Cảnh Dật Thần ở phía trước, làm việc, khối thủy tinh trong suốt sáng long lanh khắc lên tên. Rõ ràng khắc năm chữ to: Tổng giám đốc Cảnh Dật Thần.

Tổng giám đốc, Cảnh Dật Thần...

Thật là châm biếm...

Sau ót vết thương đau đớn, cảm giác phát sốt không có sức lực nhanh chóng kéo đến choáng váng, trong nháy mắt quét qua toàn thân cô.

Ai nói cho cô, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cô đau đớn chống đỡ ý chí đang ầm ầm sập đổ, lui về sau hai bước liền ngã xuống chiếc thảm mềm mại trên nền.

Cảnh Dật Thần không nghĩ đến trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cơ thể lảo đảo muốn ngã, trong lòng anh ngập tràn tự trách, nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh cô, khoảnh khắc cô ngã xuống thảm đã ôm cô vào trong lòng.

Thượng Quan Ngưng gắt gao cắn môi mình, đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi!”

Cô mong muốn mãnh liệt biến mất trước mắt anh!

Như vậy mới làm cho cô có cảm giác mình không buồn cười, thật thảm thương!

Cô không bao giờ... muốn xuất hiện ở trước mặt anh nữa!

Cô thật ngốc, ngay cả tên của anh cũng không biết, cư nhiên rất tin tưởng anh.

Thượng Quan Ngưng, mày rốt cuộc muốn ăn bao nhiêu mệt mỏi, mới có thể nhớ nhỉ?! Chẳng lẽ một tên Tạ Trác Quân còn chưa đủ sao?

Cô vui vẻ kể cho anh nghe bản thân vừa tìm được công việc mới, nói với anh cô đang bổ sung kiến thức về tập đoàn Cảnh Thịnh, nhưng lúc ấy anh lại vô thoải mái an yên một chữ cũng không nói đến!

Cô ngây thơ cho rằng anh có bạn làm ở chỗ này, có thể giúp đỡ cô!

Thì ra anh chính là người bạn đó, chính là anh! Anh là tổng giám đốc Cảnh Thịnh!

Cô vừa nãy lại lớn tiếng quát anh, bảo anh mau đi ra ngoài! Tại sao anh lại phải đi ra ngoài người nên đi là cô, là mày đấy Thượng Quan Ngưng à!

Anh tại sao, tại sao lại trêu chọc cô! Một người không có gì đùa rất vui phải không? Cô đã sống không hề dễ dàng, vì cái gì mọi người đều không buông tha cô?!

Cô có cảm giác cả người đều đau, nhưng không cho phép bản thân ngất đi trước mặt anh, cô mất mặt đủ rồi!

Thượng Quan Ngưng kiên cường chống đỡ cơ thể đứng lên.

Cảnh Dật Thần đau lòng đi đến dìu cô, lại bị cô đẩy ra.

“Tôi nói, đừng chạm vào tôi!” giọng nói khàn khàn của cô có chút sắc bén, dọa Cảnh Dật Thần nhảy dựng.

Ánh mắt cô chứa đựng sự xa cách, khiến Cảnh Dật Thần không khỏi hoảng hốt.

Anh muốn nắm lấy tay cô, lại bị cô nhanh chóng hất ra.

“Sức khỏe cô bây giờ không được tốt, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Cảnh Dật Thần sợ sẽ kích thích tâm lí phản khán trong lòng cô, không chạm đến cô lần nữa, nhẹ giọng nói.

“Ồ, anh không phải họ Triệu nhỉ?...”

Anh không họ Triệu tại sao lại không nói cho cô, anh là Cảnh Dật Thần tại sao lại không nói cho cô! Thượng Quan Ngưng trong lòng tức giận gào thét, nhưng trên mặt lại đeo một tấm mặt nạ thật dày, không chịu lộ cả một tia biểu tình.

Cô chậm rãi đi ra ngoài, nhưng cơ thể đã đến giới hạn chịu đựng, cô lần nữa không có sức lực ngã trên mặt đất.

Chết thật, chuyện tại sao lại thay đổi thành thế này?!

Thượng Quan Ngưng dùng sức lấy tay đẩy anh đánh anh, quên luôn ai là tổng giám đốc, ai là thư kí: “Buông, anh đừng chạm vào tôi! Tôi tự mình có thể đi!”

Cô cho rằng bản thân đã cố gắng dùng sức lực rất lớn, trên thực tế lại rất yếu, tay đánh lên người Cảnh Dật Thần, so với anh chỉ như gãi ngứa.

“Đừng lộn xộn!”

“Anh buông tôi ra, tôi từ chức!”

“Tôi không cho phép!”

“Tôi không làm thư kí của anh!”

“Tôi không cho phép!”

“Tôi ghét anh!”

“Tôi không cho phép!”

“Tôi...”

“Không nói gì nữa, tất cả tôi đều không cho phép, từ hôm nay trở đi, em là người của tôi, không có sự đồng ý của tôi, chỗ nào em cũng không được đi!”

Cái ôm của Cảnh Dật Thần làm Thượng Quang Ngưng vùng vẫy giãy giụa, đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, trực tiếp từ tầng bảy mươi sáu xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhét cô vào chiếc xe có biển số 12345 Aston – Martin, cũng chẳng thèm nhìn đến ánh mắt giết người của cô, lái xe rời đi.

Anh một bên lái xe, một bên gọi điện thoại: “A Hổ, mang bản hộ khẩu của Thượng Quan Ngưng đem đến cho tôi!”

“Anh lấy hộ tịch của tôi làm gì? Mau thả tôi xuống xe!”

Cảnh Dật Thần không quan tâm đến cô, dùng thân phận của mình chứng minh với cô: “Nhìn rõ ràng đấy, chồng em tên là Cảnh Dật Thần, một lát nữa vào lĩnh chứng còn không biết tên anh!”

“Anh nói cái gì?!”

“Anh nói – lãnh chứng – “

“Tôi không đồng ý!”

“Kháng cáo vô hiệu!”

Thượng Quan Ngưng cố gắng đè nén lửa giận cùng bao nhiêu bi thương trong lòng, không có sức lực dựa vào ghế ngồi, im lặng một lúc lâu, khàn giọng mở miệng nói: “Tôi phát sốt rồi, đưa tôi đi bệnh viện đi.”

Cảnh Dật Thần nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh nhạt mà nói: “An tâm nhé, không đi lĩnh chứng trước, sẽ không để cho em trốn đâu.”

Thượng Quan Ngưng lại muốn gạt anh đó, làm sao anh có thể để cô đạt được mục đích nhỉ?

Thượng Quan Ngưng chán ghét cầm giấy chứng minh nhân dân ném lên người anh, căn môi không chịu cúi đầu.

Sốt cao kéo đến rào rạt, làm đầu óc cô có chút không rõ, nhưng cô vẫn rõ ràng phun ra lời muốn nói: “Tôi sẽ không kết hôn với anh.”

“Ừm, cũng chả sao, đầu tiên công chứng, sau đó tổ chức hôn lễ rồi sinh con không vội.”

Thượng Quan Ngưng chán nản, ai nói muốn sinh con nào!

Cảnh Dật Thần xoa xoa cái trán của cô, không nói gì kích thích cô thêm, chỉ là, anh lại lái xe nhanh hơn.

Thượng Quan Ngưng đã không còn sức lực ngăn cản hành động của anh, tùy ý để anh kiểm tra nhiệt độ trên trán mình.

Rất nhanh đã đến Cục Dân Chính, A Hổ cầm hộ khẩu của hai người, chờ ở cửa.

Cảnh Dật Thần xuống xe, vòng qua cánh cửa bên kia ôm Thượng Quan Ngưng xuống, động tác của anh dịu dàng mà bá đạo, đối xử với cô như trân bảo.

Thượng Quan Ngưng thế nhưng hoàn toàn không cảm thụ.

Cô một giây trước mới biết được thân phận thật của anh, một giây sau lại bị anh ôm đến Cục Dân Chính lĩnh chứng, anh là một kẻ cường đạo! Là ác ma!

Cuộc đời cô đã thất bại lắm rồi, không thể cho cô sống đơn giản hơn sao...

Cô nhìn góc mặt rõ ràng gương mặt đẹp trai của Cảnh Dật Thần, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Tại sau cô cảm thấy trái tim nhói đau...

Cánh môi truyền đến một cảm xúc mềm mại.

Thượng Quan Ngưng mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai ấy phóng to rất nhiều lần.

Cảnh Dật Thần vừa hôn lên môi cô rất nhanh rời đi, giọng anh dịu dàng hơn so với bất cứ lúc nào: “Hôm nay lĩnh chứng, vui vẻ một chút, là anh đã là hỏng mọi chuyện, là anh sai rồi. Nhưng mặc kệ em có chán ghét anh ra sao, anh cũng không buông tay. Anh đã hôn đính ước, em không có lựa chọn nào nữa.”

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh muốn cho cô vui vẻ hạnh phúc, vì sao lại biến thành thế này?

Anh muốn, không phải cô bi thương nước mắt, mà là tươi cười rực rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi