HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ở phòng bệnh của bệnh viện Mộc thị, một lớn một nhỏ nằm ở trên giường, ngồi bên mép giường là một người anh tuấn mà cao quý.

Thượng Quan Ngưng không biết mình ngủ bao lâu, lúc trong mơ, tất cả đều là mơ từ chỗ cao rơi xuống, cô rất sợ hãi, sau đó chính là bị nước biển lạnh băng bao vây đến nỗi hít thở không thông.

Cô muốn thét chói tai, muốn kêu gọi, lại phát hiện bản thân không phát ra tiếng gì.

Bên tai truyền đến tiếng gọi vội vàng, một tiếng lại một tiếng, từ xa tới gần, tựa hồ như vó người từ chân trời từng bước tiến về phía cô.

“A Ngưng, A Ngưng! Em tỉnh lại đi, em nằm mơ, mau tỉnh lại!”

Thượng Quan Ngưng nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người liền lập tức tỉnh táo lại.

Cô mở to mắt, trong tầm mắt liền xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.

“Dật Thần……”

Cô nhẹ nhàng mở miệng, nhưng lúc mở miệng giọng nói lại rất khàn khàn, như là rất nhiều ngày rồi đều chưa uống nước.

Cảnh Dật Thần đau lòng cầm tay cô, thấp giọng nói: “Em gặp ác mộng sao? Đừng sợ, có anh ở đây.”

Thượng Quan Ngưng cười cười, vừa muốn nói chuyện, hạ thân lại truyền đến sự đau đớn kịch liệt, nhắc nhở cô đã từng phát sinh qua việc gì.

Cô lập tức quay đầu, nhìn đến tiểu bảo bối đang an tĩnh ngủ, trên mặt cô hiện ra vẻ ôn nhu tươi cười.

Cô duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đáng yêu của con, nhẹ giọng hỏi: “Con có khỏe mạnh không?”

Cảnh Dật Thần nhìn bộ dáng bảo bối đang ngủ say, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng lộ ra sự vui sướng: “Yên tâm đi, Mộc lão gia đã tới xem qua, ông ấy nói là tuy rằng sinh non trước hai tháng, nhưng vẫn cực kì rắn chắc, hai cân chín lạng, gần ba cân, cùng giống như mọi đứa trẻ sinh đủ thánh khác.”

Một đứa trẻ sinh non mà có thể được ba cân là rất không tồi, những đứa trẻ đủ tháng khi sinh ra cũng chỉ nặng bằng tầm này.

Mộc lão gia nói, con mình phát triển rất tốt, hấp thụ đầy đủ dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, bảy tháng mà sinh ra được như vậy đã là đủ rồi.

Tuy rằng đã ở bên giường canh suốt đêm, nhưng Cảnh Dật Thần cũng không cảm thấy mệt, anh chỉ cảm thấy rất thỏa mãn.

Vợ và con anh đều bình an nằm ở trước mặt anh, trong lòng Cảnh Dật Thần bị hạnh phúc tràn đầy.

Anh đã tính toán hết ròi, nếu đứa nhỏ này giữ không nổi, anh cũng sẽ không quá đau khổ, chỉ cần Thượng Quan Ngưng mạnh khỏe là đủ rồi, bọn họ còn trẻ, về sau còn có thể có thêm con.

Không nghĩ tới, y thuật của Mộc tâm thật sự được Mộc lão gia truyền, cô ấy bảo vệ tốt cả hai mẹ con, việc này quả thật không dễ dàng.

Nhìn đến đứa con khỏe mạnh đang nhắm mắt nằm bên người, rất đáng yêu, làm cho lòng Cảnh Dật Thần đều tan chảy.

Đứa con tuyệt vời như vậy, nếu lần này thật sự sảy ra cái gì ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ đem Cảnh Dật Nhiên băm thành trăm mảnh.

Bất quá, theo anh biết, Cảnh Dật Nhiên hiện tại không chừng cũng sống không bằng chết.

Nằm trong tay Tiểu Lộc hắn khẳng định sẽ hối hận khi mình sinh ra ở trên thế giới này!

Thượng Quan Ngưng nghe được con không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra.

Cô nắm tay nhỏ mũm mĩm nhỏ bé của con, kề bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

Cô sợ nhất nếu có chuyện gì phát sinh, giờ cô có thể sinh ra con khỏe mạnh, quả thật là may mắn cực kỳ!

Nhìn bảo bối bé nhỏ bên cạnh mình, trong lòng cô rối tinh rối mù, cảm thấy chịu đựng nhiều việ. Cũng thật đáng giá, người chống đỡ cho cô cuối cùng chính là tình yêu của cô dành cho con.

Tình thương của mẹ đều rất vĩ đại, tràn ngập năng lượng, nếu không Thượng Quan Ngưng đã cảm thấy bản thân không trụ nổi nữa.

Cô nhìn Cảnh Dật Thần liếc mắt nhìn anh một cái, lại nhìn con, cười nói: “Bảo bảo có phải rất giống anh hay không?”

Cảnh Dật Thần vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Ngưng một chút, trong giọng nói lộ ra sự sủng nịnh vô hạn: “Ân, rất giống, cũng rất giống em, con của chúng ta lớn lên sẽ rất xinh đẹp. Em vì sinh ra nó mà chịu nhiều khổ sở như vậy, về sau con nhất định sẽ hiếu thuận với em.”

Hắn rấy yêu đứa con mới sinh ra được một, lại càng đau lòng vì người vì hắn mà sinh con, chịu nhiều đau khổ như vậy.

Thượng Quan Ngưng cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, tiếng nói tuy rằng vẫn khàn khàn như cũ, nhưng lại cho người khác cảm nhận được sự sung sướng và ôn nhu: “Chịu một chút khổ sở cũng đâu có sao, em cũng không để ý nhiều, chỉ cần con khỏe mạnh thì tất cả đều đáng giá."

Cô nhớ tới giây phút khi bản thân bị đấy cuống, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Căn bản con còn có thể ở trong bụng cô thêm hai tháng, nhưng lại phải sinh non, Thượng Quan Ngưng cảm thấy có chút rất có lỗi với con.

Cô hiện tại căn bản sẽ không nghĩ xem con có hiếu kính cô hay không, chỉ hy vọng con có thể khỏe mạnh, cô đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Thượng Quan Ngưng trong ánh mắt ảo não và tự trách không thôi.

Anh cầm tay Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “A Ngưng, em không cần tự trách, em nên trách anh, em yên tâm, thù này anh nhất định phải báo, anh sẽ không để cho Cảnh Dật Nhiên sống sót.”

Giọng nói của Cảnh Dật Thần tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại mang sát ý tỏa ra bốn phía.

Thượng Quan Ngưng biết anh thật sự tức giận, cô cũng rất muốn làm cho Cảnh Dật Nhiên phải trả giá, nhưng cô lại sợ Cảnh Dật Thần sẽ bởi vì chuyện này mà trở mặt với Cảnh Trung Tu.

Dù gì thì trong người Cảnh Dât Nhiên cũng đang mang trong người giòng máu của Cảnh Trung tu, là con của ông.

Cảnh Dật Thần nhìn biểu tình của Thượng Quan Ngưng liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, lúc này cha và ông nội đều sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, hắn đã dẫm đến cảnh giới của Cảnh gia.”

Nếu Cảnh Dật Nhiên chỉ đoạt lấy cổ phần hoặc là đoạt lấy quyền thừa kết thì Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều sẽ không muốn hắn chết, nhưng hắn lại cố tình lợi dụng Thượng Quan Ngưng, hơi nữa kém chút nữa là hại chết Thượng Quan Ngưng và đứa con trong bụng của cô, thì đây lại liên quan đến quyền thừa kết của Cảnh gia, loại việc này, Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều không có khả năng chịu đựng.

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Cảnh Dật Thần sẽ không bất hòa với Cảnh Trung Tu là được, hai cha con bọn họ hòa hợp cũng chưa được lâu lắm, nhưng cũng không thể bởi vì một Cảnh Dật Nhiên mà lại xa cách, như vậy thất quá không tốt.

Thượng Quan Ngưng thả lỏng lại, nhìn không chớp chằm chằm vào con, khóe môi cô tươi cười, cho dù như thế nào cũng không thể che dấu được, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới tiểu bảo bối còn chưa có lấy tên, lập tức ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Thần, con ngươi sáng lấp lánh hỏi: “Ông nội đã đặt tên cho bảo bối sao?”

Lúc trước hai vợ chồng đều tìm vài cái tên cho con, nhưng tất cả đều bị Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu bác bỏ, làm cho hai vợ chồng rất là buồn bực.

Cảnh Thiên Viễn không lo lắng cháu trai không hài lòng, ông chỉ lo lắng Thượng Quan Ngưng có ý kiến với việc này, còn cố ý cẩn thận giải thích cho cô. Tên của bảo bối là phải dưa vào thời gian được sinh ra để xem bát tự mới được quyết định.

Thượng Quan Ngưng đối với mấy thứ này đều không nghiên cứu, trước kia cũng không thế tin cái việc này, nhưng lấy một cái tên hay có ngụ ý tốt cũng rất quan trọng, bởi vậy quả thật cô cũng không có tức giận hay bất mãn.

Đối với cô mà nói, ai đặt tên cũng đều giống nhau, lão gia tinh thông bát quái, đối với việc đặt tên rất am hiểm, cbo nên cô rất yên tâm giao cho ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi