HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Duệ vẫn còn quá bé, hoạt bát được một lúc liền ngủ trong ngực Cảnh Trung Tu.

Bé trừ lúc đói bụng sẽ khóc, những lúc còn lại đều cực kì ngoan ngoãn nghe lời, không khóc cũng không làm loạn, khiến người khác yêu thích. Hai ngày nay Triệu Chiêu vẫn tấm tắc lấy làm kì lạ, bà nói chưa từng gặp đứa bé nào hiểu chuyện như vậy, Triệu An An khi còn nhỏ luôn làm ầm ĩ, ăn không đủ no cũng ầm ĩ, ăn no còn ầm ĩ hơn, dù sao từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn luôn không để người khác bớt lo.

Cảnh Trung Tu cũng thấy cháu trai ngoan ngoãn, trong lòng càng thêm yêu thương Cảnh Duệ.

Nhìn cháu trai ngủ trong khuỷu tay của mình, lòng của ông mềm thành nước, hận không thể ôm cháu trai mãi, để cháu trai ngủ trong ngực ông.

Thái độ đối xử của ông với cháu trai hoàn toàn khác với con trai, trước kia nghiêm khắc yêu cầu Cảnh Dật Thần, ông chỉ cảm thấy là chuyện nên làm, tuy rằng sẽ đau lòng, lại không bỏ được khiến Cảnh Dật Thần chịu khổ.

Nhưng mà hiện tại ôm Cảnh Duệ, ông lại do dự.

Ông đau lòng cháu trai, cảm thấy làm sao cũng không thể giống như trước đối xử với Cảnh Duệ cũng lạnh lẽo cứng rắn như đối xử với Cảnh Dật Thần.

Đều nói khoảng cách giữa hai thế hệ, Cảnh Trung Tu xác thật rất cưng chiều cháu trai.

Mặc dù có chút buồn, nhưng Cảnh Trung Tu vẫn nhẹ nhàng đem Cảnh Duệ thả lên giường em bé, sau đó ra hiệu với Cảnh Dật Thần, hai người liền cùng nhau rời khỏi phòng ngủ vào phòng sách.

Ba con hai người ở phòng khách ngồi xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay thế lại là sự nghiêm nghị.

“Việc của Cảnh Dật Nhiên, con không cần lo lắng, có ba ở đây, lần này sẽ không bỏ qua cho nó.”

Cảnh Trung Tu cảm thấy không dạy nổi con trai.

Cảnh Dật Nhiên làm việc không biết điểm dừng, ngay cả Thượng Quan Ngưng đang mang thai cũng không buông tha, làm hại cô cùng Cảnh Duệ kém chút nữa mất mạng.

Nếu không phải ông còn có chút nhân từ, chú ý đến việc Cảnh Dật Nhiên cùng là con ông, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ sẽ không gặp nguy hiểm lớn như vậy.

Ông không nợ Cảnh Dật Nhiên.

Không có ai thiếu nợ Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần không nợ hắn, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ càng không nợ hắn, nếu muốn nói rõ ra, vậy chỉ có Cảnh Dật Nhiên thiếu nợ bọn họ mà thôi.

“Giấy tờ chưa cầm về được, hẳn đang ở chỗ Dương Mộc Yên, nhưng cô ta không chịu thừa nhận, hiện tại nếu ép cô ta chết, giấy tờ khẳng định sẽ không lấy lại được, tạm thời chỉ có thể làm để cô ta sống tiếp.”

Lấy tính cách của Dương Mộc Yên, kể cả cô ta đã chết, giấy tờ cũng sẽ không giao ra đây, cô ta khẳng định đem giấy tờ giao cho một người khác, một khi cô ta chết đi, lập tức sẽ có người đem giấy tờ kia công bố ra ngoài.

Bản tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế ở thành phố A kỳ thật không có hiệu lực pháp luật, nhưng lại là ước định của các đại gia tộc, cho nên vẫn có sự ràng buộc.

Nhưng mà dựa theo lệ thường, nhưng tin tức này đều phải do tự bản thân người đó công bố ra bên ngoài, mới có mức độ đáng tin, nếu là người khác tuyên bố, mọi người đều không ngốc, đều sẽ có điều nghi ngờ.

Cảnh Dật Thần hơi suy tư trong chốc lát, liền mở miệng nói: “Giấy tờ đó không quan trọng, kể cả con có từ bỏ quyền kế thừa Cảnh gia, cũng không tới phiên người khác được thừa kế, người có quyền lợi được thừa kế là Cảnh Duệ!”

Trong mắt Cảnh Trung Tu hiện lên một tia sắc bén, suy nghĩ rộng mở thông suốt!

Đúng vậy, lúc Cảnh Dật Thần viết bản tuyên bố này Cảnh Duệ còn chưa được sinh ra, hắn từ bỏ quyền thừa kế đúng là không có người thừa kế Cảnh gia, nhưng hiện tại có Cảnh Duệ, kể cả còn rất bé, nhưng hiện tại bé đã có tư cách thừa kế Cảnh gia!

Trước mắt Cảnh Trung Tu vẫn còn khỏe mạnh, quản lý Cảnh gia căn bản không có vấn đề gì, đến lúc đó Cảnh Duệ trưởng thành, Cảnh gia trực tiếp giao cho bé là được!

Kể cả tờ giấy tuyên bố kia có hiệu lực, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không phải chịu bất kì ảnh hưởng gì, tài sản của Cảnh gia khổng lồ, Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Thiên Viễn đều có thể âm thầm giao cho Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần đối với việc mình có thể thừa kế Cảnh gia hay không đã không còn để ý nữa.

Trước kia, hắn chặt chẽ khống chế quyền thừa kế, không cho Cảnh Dật Nhiên có chút quyền lợi nào, chỉ là cảm thấy, tất cả đồ vật của Cảnh gia đều thuộc về hắn, Cảnh Dật Nhiên chỉ là một đứa con riêng, căn bản không có quyền lợi thừa kế bất cứ thứ gì của Cảnh gia.

Hiện tại, Cảnh Trung Tu đã trục xuất Cảnh Dật Nhiên ra khỏi Cảnh gia, hắn ta không có lý do gì nắm giữ đồ vật của Cảnh gia.

Chỉ cần tài sản của Cảnh gia không cho Cảnh Dật Nhiên, kể cả không truyền đến tay Cảnh Dật Thần, hắn cũng sẽ không tức giận.

Dù sao đồ vật đều sẽ cho Cảnh Duệ, cho bé hắn là người làm ba cũng không hề lỗ!

“Ba, kể cả giấy tuyên bố bị công bố ra ngoài cũng không sao, cùng lắm về sau ba ra mặt giao tiếp với các đại gia tộc là được.Cổ phần Cảnh Thịnh cần thiết phải lấy lại, cái này con sẽ tự đi lấy! Nhưng còn một việc quan trọng khác, con muốn nói rõ với ba.”

Trong lòng Cảnh Trung Tu đã đoán được việc Cảnh Dật Thần muốn nói, biểu tình của ông không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: “Con nói đi.”

“Hắn đã chạm đến giới hạn của con, con không cần phải tuân thủ lời thề, con không thể để hắn tiếp tục tồn tại!”

Người mà hắn ám chỉ rõ ràng là Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Thần muốn làm việc gì, chưa bao giờ sẽ nói trước với Cảnh Trung Tu, muốn làm liền làm, mong muốn giết chết Cảnh Dật Nhiên của hắn trước nay đều không có biến mất, không phải bởi vì Chương Dung đã từng hại chết Triệu Tình, mà bởi vì bản thân Cảnh Dật Nhiên đã cho Cảnh Dật Thần quá nhiều thương tổn.

Cảnh Trung Tu bình tĩnh nhìn con trai đã trưởng thành, thành gia lập nghiệp, đây là đứa con mà ông thương yêu nhất, là đứa con ưu tú mà ông đã dốc hết kiến thức cả đời dạy dỗ, đây là kiêu ngạo của ông!

Ông không ngăn cản Cảnh Dật Thần, khóe môi ngược lại lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Việc con làm trước nay đều dứt khoát lưu loát hơn ba, đối với việc mình muốn làm cái gì cũng rất rõ ràng, cứ thoải mái làm đi! Cảnh Dật Nhiên đã không phải là con trai của ba, sự sống chết của hắn đều ở trong tay con.”

Cảnh Dật Nhiên hiện tại đã hoàn toàn không từ thủ đoạn nào, giữ lại hắn sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Cảnh Dật Thần.

Cảnh Trung Tu rốt cuộc từ bỏ đứa con trai Cảnh Dật Nhiên này.

Cảnh Dật Nhiên dù làm bất cứ chuyện gì, Cảnh Trung Tu đều có thể chịu đựng, nhưng ông không thể chịu đựng việc Cảnh Dật Nhiên hại cả Cảnh Duệ!

Hiện giờ Cảnh Duệ chỉ là một đứa bé còn nằm trong tã lót, không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu Cảnh Dật Nhiên điên cuồng trả thù, Cảnh Duệ sẽ cực kì nguy hiểm!

Cho nên, hắn vẫn phải chết.

Vốn dĩ Cảnh Dật Thần nghĩ Cảnh Trung Tu kể cả có phản đồi, hắn cũng muốn kiên trì giết Cảnh Dật Nhiên, không nghĩ tới, Cảnh Trung Tu lại đồng ý với mình.

Xem ra, việc làm của Cảnh Dật Nhiên, đã khiến trái tim Cảnh Trung Tu hoàn toàn băng giá.

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng thở ra.

Hắn hiện tại cũng không muốn bất hòa với Cảnh Trung Tu, quan hệ của bọn họ thật vất vả mới tốt lên được một chút, hiện tại bọn họ ở chung rất hòa hợp, giống như những cặp ba con bình thường khác, hắn đối với Cảnh Trung Tu tôn kính hiếu thuận, mà Cảnh Trung Tu cũng là một người ba yêu thương Cảnh Dật Thần.

Sau khi Cảnh Dật Thần làm ba mới có thể cảm nhận được, tình thương của Cảnh Trung Tu rốt cuộc nhiều bao nhiêu, nặng bao nhiêu!

Tình cảm giữa hai ba con, không thể vứt bỏ được.

Cũng chính vì như thế, hắn mới có thể lo lắng Cảnh Trung Tu sẽ ngăn cản hắn đi giết Cảnh Dật Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi