HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cuối cùng Cảnh Dật Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên dặn dò: “Xem chừng nó, đừng để nó chạy nữa, tốt nhất là trói lại, nếu Mộc Thanh không làm, anh trực tiếp xuống tay là được.”

Lý Đa cười đáp ứng, hỏi: “Thiếu gia, bọn em có cần lập tức trở về không?”

“Lập tức về!”

Cảnh Dật Thần vừa dứt lời, trong điện thoại liền đổi thành giọng của Mộc Thanh, hắn bất mãn: “Cảnh thiếu, anh cũng quá vô đạo rồi đó, An An đói đến hạ đường huyết, em ấy cần được điều dưỡng một thời gian!”

Cảnh Dật Thần bị Mộc Thanh làm cho tức giận, anh mở cửa rồi ngồi vào trong xe, vừa lấy khăn lau mà A Hổ đưa cho lau tóc vừa lạnh lùng nói: “Đó là xứng đáng! Anh kêu nó chạy sao? Anh kêu nó bị nhốt sao? Anh khiến nó nhịn đói sao? Em nghĩ anh kêu em dẫn nó trở về là làm gì? Anh muốn nó nhanh chóng chứng nhận kết hôn với em! Em còn dám nói anh vô nhân đạo?!”

Bên kia điện thoại, đương nhiên là Mộc Thanh không nghĩ tới nguyên nhân này, hắn hơi sửng sốt, lại thấp giọng nói: “Cảnh thiếu, em hiểu, em không ép buộc An An nữa, mỗi lần em ép thì em ấy đều chạy trốn, em sợ rồi, không dám ép em ấy nữa. Sau này cứ thuận theo tự nhiên thôi, chỉ cần An An sống tốt, thế nào cũng được, cùng lắm thì em không kết hôn, cả đời ở vậy với em ấy, An An có thể sống thêm mấy năm, em liền ở cạnh mấy năm.”

Cảnh Dật Thần không biết nên nói gì với Mộc Thanh nữa.

Hắn còn tưởng, trải qua chuyện này, Mộc Thanh sẽ giữ chặt Triệu An An, hoặc là đi chứng nhận kết hôn, hoặc là nghĩ biện pháp cho Triệu An An có thai, giữ chặt bên người.

Không ngờ, thái độ của Mộc Thanh lại là như vậy!

Rốt cuộc Mộc Thanh muốn nuông chiều Triệu An An thành cái dạng gì!

Cảnh Dật Thần cảm thấy, mức độ chiều chuộng bà xã của anh đã sắp chạm đến trời rồi, không ngờ Mộc Thanh còn thái quá hơn anh!

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sao Triệu An An lại may mắn như vậy, gặp được người vừa si tình vừa mềm lòng như Mộc Thanh, mặc kệ Triệu An An gây sức ép thế nào, Mộc Thanh cũng cam tâm tình nguyện bao dung, thậm chí là dung túng.

Nếu cứ như vậy Triệu An An sẽ càng không sợ trời không sợ đất nữa hơn!

“Mấy tháng nay em ở Địa Trung Hải nên não ngấm nước luôn rồi sao?! Nghỉ ngơi hai này rồi dẫn Triệu An An về, em muốn theo nó, anh và dì còn chưa đồng ý đâu! Nha đầu kia họ lừa, phải vội vàng mới chịu đi về phía trước, nếu em không ép nó, đến chết nó cũng không kết hôn với em!” 

Cảnh Dật Thần lau nước mưa trên tóc và mặt rồi dạy dỗ Mộc Thanh.

“Em tưởng mình đang vì nó sao? Em đây là hại nó! Dù sao thì em cũng nên hiểu, nếu em và Triệu An An không đi chứng nhận kết hôn, chờ nó trở về đây, anh liền an bài nó đi xem mắt, tìm người bị bệnh giống nó cho nó kết hôn, như vậy hai đứa sẽ không còn chướng ngại tâm lý, có thể sống thêm mấy năm thì sống mấy năm, ai cũng không ghét bỏ ai chết quá sớm!”

Suýt chút nữa thì Mộc Thanh bị lời của Cảnh Dật Thần làm cho nghẹn chết!

Phương pháp hại người này, cũng chỉ có Cảnh Dật Thần mới nghĩ ra được, hơn nữa anh thật sự sẽ làm như vậy!

Mộc Thanh lập tức thoả hiệp: “Được được được, em dẫn An An về nước liền, sau khi về liền kết hôn!”

Lúc này Cảnh Dật Thần mới vừa lòng gật đầu: “Nhanh trở về, ngồi trực thăng về cũng được, chắc chắn không gây hại cho cơ thể nó, nếu nó mảnh mai như vậy thì đã bị dì ép chết từ lâu! Mẹ nó còn đang ngóng trông nó về, nếu hai đứa không về, dì sẽ bay đến Anh!”

Mộc Thanh liên tục đáp ứng, bây giờ hắn cảm thấy, Cảnh Dật Thần ngày càng bá đạo rồi, còn bá đạo đến nỗi làm người ta không thể sinh ra ý định phản kháng.

Tắt điện thoại, Cảnh Dật Thần thay quần áo, đợi đến khi trở lại tiểu khu thì cả người anh đều khô ráo, giống y như lúc vừa mới rời khỏi nhà.

Nếu anh mang cả người ướt đẫm về nhà, chắc chắn Thượng Quan Ngưng sẽ oán trách anh không biết chăm sóc bản thân.

Nghĩ đến Thượng Quan Ngưng, nghĩ đến đứa con hoạt bát đáng yêu của mình, trong lòng Cảnh Dật Thần liền mềm mại.

Vài phút sau, Cảnh Dật Thần mở cửa, Thượng Quan Ngưng liền ra đón.

Cảnh Dật Thần khẽ cau mày, sau đó liền bế cô lên: “Không phải dì đã nói, hai ngày nay em nên nằm trên giường rồi sao? Sao lại xuống giường?”

Thượng Quan Ngưng mỉm cười, bĩu môi: “Em nằm trên giường mốc meo luôn rồi, xuống dưới đi lại một chút cũng tốt, cho dù là ở cữ cũng không thể nằm mãi trên giường, không có lợi cho việc khôi phục!”

Cảnh Dật Thần thả cô lên giường, nhưng cũng không ép cô nhất định phải nằm trên giường, đúng là nằm hoài cũng không tốt, đi một chút cũng được, cũng rất cần thiết.

Anh buông Thượng Quan Ngưng ra, lại đi đến bên nôi nhẹ nhàng ôm đứa con đang say ngủ đến bên giường bọn họ.

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy cục cưng ngày càng khoẻ mạnh, không kiềm nén được mà cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của con, gương mặt hạnh phúc: “Con ngày càng giống anh!”

Cảnh Dật Thần nhìn thấy một lớn một nhỏ mà anh yêu nhất nằm cùng nhau, trong lòng liền xuất hiện cảm giác thoả mãn mãnh liệt.

Cuộc sống như vậy, lúc trước, ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến, anh đã từng cho rằng mình sẽ cô độc đến già, lẻ loi một mình giữa biển người mờ mịt.

Bây giờ, vợ và con yêu đều ở bên cạnh, anh còn giải quyết được một cái uy hiếp thật lớn, sau này, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ sẽ an toàn, thiếu mất một mối nguy, cô có thể dẫn con đi ra ngoài chơi, có thể đến công viên trò chơi, cũng có thể đến bờ biển, mà không cần lo lắng một lúc nào đó sẽ bị bắt hay là hạ độc.

Cảnh Dật Thần cúi đầu hôn cục cưng rồi hôn hai má vợ mình.

Anh cởi áo khoác, nghiêng người nằm bên cạnh Thượng Quan Ngưng, lấy tay chống đầu nhìn chăm chú vào hai mắt Thượng Quan Ngưng, thấp giọng nói: “Sau này Cảnh Dật Nhiên không thể uy hiếp hai mẹ con em nữa, anh cũng đã phái người đi giải quyết Dương Mộc Yên, sau này em và con sẽ an toàn.”

Thượng Quan Ngưng xôn xao.

Cô hiểu ý Cảnh Dật Thần, anh nói, anh đã giết Cảnh Dật Nhiên.

Trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó hiểu, có chút cao hứng, lại có chút khổ sở.

Lúc đầu cô rất hận Thượng Quan Ngưng, thật sự là hận không để đẩy hắn xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng mà bây giờ nghe tin hắn chết, trong lòng lại khó chịu.

Cảnh Dật Thần rất hiểu cô, nhìn thấy biểu tình của cô anh liền biết trong lòng cô không thoải mái.

Anh ôm Thượng Quan Ngưng vào lòng, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cô, nhẹ giọng nói: “Không cần đau khổ thay hắn, hắn chết đáng tội! Lần này nếu không phải vận khí của em và con tốt, rất có thể đã bị hắn hại, anh không thể để chuyện này xảy ra lần nữa. Hắn ngày càng độc ác, hắn là một quả bom, không biết khi nào sẽ nổ mạnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi