Cho dù Tiểu Lộc không hiểu chuyện tình cảm, cô cũng biết tình yêu là gì.
Tuy cô chưa từng yêu, nhưng cũng biết những vấn đề chung trong tình yêu nam nữ, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Nhiên, hỏi không chắc chắn: “Anh muốn lên giường với em?”
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, hình như viên đạn trong đầu mình ngày càng đau!
Chết tiệt, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh muốn nói chuyện tình cảm với một cô gái, nhưng mà anh thề với trời, đây là lần đầu anh không muốn lên giường với người mà anh coi trọng!
Lần đầu anh không có suy nghĩ xấu xa trong đầu, lại bị nha đầu chết tiệt này hiểm lầm!
Là ông trời phái cô xuống trừng phạt anh sao?!
Quả nhiên đúng là khắc tinh trời sinh, lúc nào cũng khắc anh!
Cảnh Dật Nhiên dùng sức siết chặt cái cằm trắng nõn của Tiểu Lộc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trong lòng em, anh xấu xa như vậy?!”
Tiểu Lộc vô tội chớp mắt: “Chẳng phải tình yêu đều như vậy hả? Nếu không vì sao anh phải yêu phụ nữ?”
“Em, thật ra em biết cũng khá nhiều! Nhưng ai nói anh yêu ai thì cũng muốn lên giường với người đó? Ai nói cho em biết? Chẳng lẽ anh không thể chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy thôi sao?” Chung Tử Kỳ tiếp tục cắn răng.
Đột nhiên anh nhớ đến, mấy ngày trước khi Cảnh Dật Thần giết anh, Tiểu Lộc cầm lấy nơi đó của anh, suýt nữa thì biến anh thành thái giám!
Nha đầu này còn rộng lượng hơn anh, phóng khoáng hơn anh!
Đột nhiên Cảnh Dật Nhiên có chút khó chịu, Tiểu Lộc không biết sự khác nhau giữa nam và nữ, không biết em ấy có đối xử với người khác như anh không!
Không được, tuyệt đối không, sau này không thể để em ấy làm chuyện như vậy nữa!
Tiểu Lộc cẩn thận nghĩ đến những chuyện trước kia Cảnh Dật Nhiên đã làm, còn nói rõ ràng: “Em nhớ lúc trước anh có bạn gái không chỉ nắm tay không, còn có hôn môi, sờ ngực, cởi quần áo, làm... ưm...”
Cô còn chưa nói xong đã bị Cảnh Dật Nhiên bịt kín miệng.
Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn bị cô đánh bại rồi.
Được rồi, đúng là trước kia anh làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng mà cô không nên nêu ví dụ ra như thế chứ!
Ông trời đúng là không công bằng, anh là một người vừa nhiệt tình vừa lãng mạng, không ai có thể địch nổi kinh nghiệm yêu đương và dỗ dành phụ nữ của anh, lại cố tình cho anh gặp một cô gái không biết chút gì về tình cảm, tất cả thủ đoạn tán tỉnh của anh đều bị đẩy ngược lại!
Quên đi, ai kêu anh có kinh nghiệm phong phú, còn sống lâu hơn Tiểu Lộc vài năm!
Chậm rãi dạy dỗ cô là được, anh cũng không tin, lấy gương mặt và thế tấn công ôn nhu của anh, cho dù là tảng đá cũng có thể mềm, huống chi là một Tiểu Lộc!
Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, phải đợi đến khi Tiểu Lộc thật sự hiểu được tình yêu là gì mới được.
Sự ngu ngốc của cô, cũng không phải thứ cô muốn, mà do cuộc sống cô rất hạn hẹp, một phần cũng do thân thể.
Thật ra, Cảnh Dật Nhiên cũng không chắc chắn tình cảm mình dành cho Tiểu Lộc có phải là tình yêu hay không.
Anh nhớ, lúc ấy anh rất hứng thú với Thượng Quan Ngưng, luôn nhớ đến giọng nói và nụ cười của cô, luôn muốn trêu chọc cô.
Nhưng mà anh đối với Tiểu Lộc cũng vậy.
Khi anh ở chung với Tiểu Lộc, anh rất thoải mái, nhưng lại không có dục vọng, cũng không muốn trêu chọc Tiểu Lộc, anh chỉ muốn che chở cho cô, giúp cô tránh khỏi gió tanh mưa máu.
Anh từng có không ít phụ nữ, nhưng chưa có ai làm anh động lòng.
Có lẽ, có thể tính Thượng Quan Ngưng là một.
Tiểu Lộc, có tính không?
Cuối cùng Cảnh Dật Nhiên cũng phát hiện, thì ra anh cũng không hiểu tình yêu!
Anh không bao giờ... Chê cười Tiểu Lộc nữa.
Anh cúi đầu hôn lên sợi tóc mềm mại của cô, ngồi xổm trước mặt cô nói: “Đi lên, anh cõng em về.”
Bây giờ Tiểu Lộc đã quen với việc Cảnh Dật Nhiên hôn mình, lúc nhỏ cô ở Mỹ, cho nên đối với loại hôn nhau thế này, cô cảm thấy nó là lễ nghĩ lần đầu gặp mặt mà thôi.
Tuy từ sâu trong lòng cô cảm thấy hình như lễ nghi này có hơi khác biệt, nhưng cô suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu cuối cùng là khác ở đâu.
Cô chỉ biết, cô thích anh hôn mình, điều đó làm cô cảm thấy giống như mình trở lại cuộc sống không buồn không lo trước kia, làm cô cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là cô muốn Cảnh Dật Nhiên cõng mình.
Đó chỉ là chuyện những cô gái yếu đuối mới làm thôi.
Cô không cử động, thản nhiên nói: “Không cần, em có thể tự đi.”
Cảnh Dật Nhiên tốt tính dỗ dành cô: “Miệng vết thương của em còn chưa khép lại, anh cõng em, em sẽ bớt đau hơn một chút, anh muốn cõng em, nghe lời, mau lên đây.”
Tiểu Lộc còn muốn từ chối, Cảnh Dật Thần liền trực tiếp cõng cô lên lưng, sau đó nâng mông cô lên tách hai chân đặt hai bên thắt lưng mình, xong xuôi rồi mới đứng lên.
Tiểu Lộc cứng đờ cả người, cô không biết nên phản ứng thế nào, cô chưa từng được người ta cõng, cảm giác này có hơi kỳ lạ.
Nhưng mà, một lát sau, cô liền bình tĩnh trở lại, chậm rãi dựa lên lưng Cảnh Dật Nhiên.
Lưng anh rất rộng, rất rắn chắc, không hiểu sao lại làm Tiểu Lộc có cảm giác an toàn.
Đúng là vết thương trên người cô còn chưa tốt, nhưng cô có thể chất đặc biệt, năng lực khép vết thương mạnh hơn người thường rất nhiều, ngay cả vết sẹo cũng mờ nhanh hơn người ta, hơn nữa, chức năng tạo máu của cô rất mạnh, bình thường khi bị thương đổ máu này nọ thì cô đều không để vào lòng.
Thật ra cô cảm thấy Cảnh Dật Nhiên chăm sóc cô như người bệnh như thế có chút chuyện bé xé ra to.
Nhưng mà, tại sao dưới đáy lòng lại cảm thấy rất vui vẻ?
Tiểu Lộc không hiểu, nhưng cô cảm thấy như vậy rất tốt, có người đau lòng vì cô, đây là chuyện đáng để vui vẻ.
Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng Cảnh Dật Nhiên, hai tay ôm chặt cổ anh, được anh cõng lấy, bước chậm rãi trong đêm khuya yên tĩnh.
Gió biển hơi lạnh, thổi qua mặt biển, thổi bay cành hoa trắng nõn, để lại một chuỗi dấu chân trên bờ cát.
Dưới ánh trăng, bóng dáng nhỏ xinh nằm trên bóng dáng to lớn, ở phía sau bọn họ là cái bóng kéo rất dài trên mặt đất.
Toàn bộ thế giới, giống như chỉ còn lại hai người, chậm rãi tìm đường về nhà trong bóng đêm.
Cảnh Dật Thần đứng cạnh cửa sổ sát đất trong thư phòng, nhìn hai bóng người mơ hồ nơi xa, nhíu mày.
Chẳng lẽ, lần này Cảnh Dật Nhiên trở lại, thật sự là vì Tiểu Lộc?
“Thiếu gia, bọn họ đã đi.”
A Hổ đi vào, thấp giọng báo cáo sau lưng Cảnh Dật Thần.