HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tháng sáu, thành phố A đã dần dần có chút nóng bức, người đi đường đều thay quần mùa hè.

Quần đùi, váy ngắn, bắp đùi trắng nón, nửa ngực đẫy đà —— lại đến mùa tiết ra nhiều hormone trong năm.

Một đường dành riêng cho người đi bộ ở trước trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố A —— Phúc Yên, biển người tấp nập chen lấn, cực kì náo nhiệt.

Tháng sáu là mùa du lịch ở thành phố A, mọi người khắp cả nước đều đổ về đây, hưởng thụ biển xanh cát trắng, sau đó sẽ đi mua sắm.

Thế giới rất nhỏ, trên đường dành riêng cho người đi bộ sẽ có khả năng ngẫu nhiên đụng phải bạn học nhiều năm không gặp, thế giới lại rất lớn, không cẩn thận một chút sẽ cùng bạn trai lạc nhau, tìm cũng tìm không thấy, xui xẻo nhất chính là, túi tiền cùng di động còn bị bọn ăn trộm thừa nước đục thả câu lấy đi.

Tiểu Lộckhông thích những chỗ đông người như vậy, không có cảm giác an toàn, bởi vì không biết lúc nào có khả năng bị người đối diện đâm một dao mà mất mạng!

Cô vẫn luôn ở tập trung tinh lực, phòng bị bất kì một người khả nghi nào.

Chính là người ở đây nhiều như vậy, cô nhìn ai cũng thấy không giống người tốt.

Hướng mười hai giờ phía trước cô, có một cô gái thoạt nhìn như bị ngốc, cầm một cây kẹo hồ lô ăn xong, cây trúc vừa mảnh vừa dai, thứ này nếu dùng góc độ cùng sức lực hoàn hảo, có thể trực tiếp cắm vào trái tim, trong khoảnh khắc liền bị mất mạng!

Hướng tám giờ, có người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai, đem mặt che hơn phân nửa, trong tay cầm bật lửa không ngừng tung lên, nếu hắn có đồng bọn, ở bên cạnh tùy thời đổ một thùng xăng, như vậy cái bật lửa sẽ lập tức biến thành một loại bom uy lực kinh người, xung quanh trong vòng mười mét, một người cũng đừng nghĩ sống.

Đi một lát, Tiểu Lộc liền cảm thấy thần kinh mình suy nhược.

Tiếp tục như vậy sao được, cô là sát thủ, thích hợp ẩn ở nơi tối tăm giết người, mà không phải ở giữa đường cái làm bia ngắm sông!

Giống như biết cô khổ sở, người đàn ông đẹp trai yêu nghiệt ở bên cạnh cô, ôm sát eo cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Nhịn một chút, giả vờ tò mò một chút, Dương Mộc Yên khôn khéo như vậy, em quá đề phòng cô ta sẽ chạy mất!”

“Lần sau làm loại việc này, đừng gọi tôi, tôi am hiểu chính là giết người, không biết diễn kịch!”

“Mang em theo không phải đề phòng vạn nhất sao, Dương Mộc Yên là người cố chấp cuồng, người nào nhìn không thuận mắt đều phải giết chết, chẳng may cô ta không vừa mắt tôi, em ở bên cạnh tôi cũng có thể nâng cao tỉ lệ sống sót đúng không?”

Cảnh Dật Nhiên giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt mang theo ý cười tà mị, trên thực tế trong lòng lại cực kì thận trọng.

Trước kia, hắn cùng Dương Mộc Yên cùng ngồi trên một chiếc thuyền, bọn họ điều cùng một mục tiêu chính là diệt trừ Cảnh Dật Thần, cho nên liên hệ cực kì chặt chẽ.

Dương Mộc Yên còn khiến Quý Bác trao đổi cổ phần với hắn, làm hắn có cơ hội tiến vào tập đoàn Quý thị, khống chế một bộ phận của Quý gia, cô ta còn lợi dụng thủ đoạn, âm thầm đẩy hắn lên vị trí phó tổng giám đốc, giúp hắn lợi dụng thế lực Quý gia tiến hành tranh đấu với Cảnh Thịnh.

Sau đó hắn còn đem giấy tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế của Cảnh Dật Thần đưa cho Dương Mộc Yên, để cô ta bảo quản thay hắn.

Loại hợp tác này, cũng coi như có độ tín nhiệm cực kì cao rồi.

Cho nên, giữa Dương Mộc Yên cùng Cảnh Dật Nhiên vẫn có phương thức liên lạc.

Đây cũng là nguyên nhân mà Cảnh Dật Nhiên nói với Cảnh Dật Thần hắn có thể tìm được Dương Mộc Yên.

Chẳng qua Dương Mộc yên không dễ lừa gạt, cô ta không chỉ có chỉ số thông minh cùng tâm kế, hơn nữa làm việc cực kì cẩn thận, rất giữ mạng sống. Dĩ vãng mỗi lần nhằm vào Cảnh Dật Thần, cô ta chưa bao giờ trực tiếp ra mặt, mà toàn chỉ huy từ xa.

Cảnh Dật Nhiên đã phát tín hiệu với Dương Mộc Yên hơn nửa tháng, cô ta cuối cùng cũng có hồi âm, hai người đã hẹn gặp mặt trên đường dành riêng cho người đi bộ Phúc Yên.

Thông thường chọn một địa điểm như vậy sẽ hỏng việc, nhưng đối với tình cảnh của Dương Mộc Yên mà nói, lựa chọn chỗ này, mới là an toàn nhất sẽ không bại lộ chính mình.

Cô ta cùng Cảnh Dật Nhiên hợp tác rất nhiều lần, nhưng ngoại trừ mình, ai cũng đều không tin, Dảnh Dật Nhiên làm em trai của Cảnh Dật Thần, là người nhà họ Cảnh, là kẻ địch của cô ta, cô ta nhất định phải giết Cảnh Dật Nhiên, sao có thể tín tưởng hắn, để mình bị bại lộ.

Lui một vạn bước, kể cả Cảnh Dật Nhiên đáng giá để tin tưởng, nhưng Cảnh Dật Thần khôn khéo như vậy, Dương Mộc Yên cảm thấy, Cảnh Dật Nhiên ở đâu, Cảnh Dật Thần sẽ phái người theo dõi ở chỗ đó, cho nên Cảnh Dật Nhiên cũng không thể tin tưởng.

Dương Mộc Yên mặc một chiếc váy ren liền trắng tinh, bưng một cốc cà phê nóng, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống đường dành riêng cho người đi bộ.

Váy của cô ta là dựa vào số đo cơ thể để may, chiều dài vừa đủ che mông, lộ ra cặp đùi thẳng tắp thon dài, hơn nữa cô ta vẫn luôn ở trong nhà rất ít khi ra cửa, làn da rất trắng, chỉ cần nhìn hai chân, sẽ làm cho người khác suy nghĩ bậy bạ.

Cô ta trang điểm cực kì tinh xảo, nếu Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy cô ta, khẳng định sẽ chấn động, bởi vì Dương Mộc Yên hiện tại chỉ giống Dương Mộc Yên trước kia ba phần!

Đây một phần cũng do trang điểm mà ra, nhưng càng nhiều là bởi vì Dương Mộc Yên đã phẫu thuật thẩm mĩ.

Đôi mắt lớn hơn, mũi cao hơn, cằm nhọn hơn, da thịt đầy đặn, gương mặt thêm hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, ngay cả đôi môi của cô ta cũng trở nên gợi cảm hơn.

Dương Mộc Yên như vậy, so với ban đầu càng thêm xinh đẹp, môi hồng răng trắng, làn da mềm mại như có thể véo ra nước, cười một cái sẽ khiến người khác cảm thấy kinh diễm!

Người không biết, nhất định sẽ xem cô ta là một người đẹp dịu dàng lương thiện.

Dương Mộc Yên là một người cực kì tự tin, cô ta cảm thấy rất vừa lòng với khuôn mặt của mình, chẳng qua, vì để sống sót lâu hơn, cô ta phải phẫu thuật thẩm mĩ, hơi thay đổi khuôn mặt của mình, cộng thêm việc trang điểm, người bình thường đã không nhận ra cô ta.

Hơn nữa, vì để không giữ lại hậu quả về sau, bác sĩ phẫu thuật cho cô ta, đã bị cô ta giết hại tàn nhẫn, sau đó xóa hết các thông tin của cô ta trong máy tính.

Hiện tại cô ta là tổng giám đốc của một cửa hàng trang điểm tọa lạc trên đường dành riêng cho người đi bộ Phúc Yên, tầng một là cửa hàng, tầng hai chính là văn phòng của cô ta.

Cửa hàng đồ trang điểm này là một cửa tiệm cũ trên đường Phúc Yên, mặt tiền cửa hàng không lớn, chủ yếu kinh doanh các loại đồ trang điểm cao cấp, khách quen chiếm đa số. Đồ trang điểm của Dương Mộc Yên đều mua ở cửa hàng này, sau đó cô ta cảm thấy cứ tiếp tục tới đây mua cũng không tiện, dứt khoát mua cả cửa hàng này

Chẳng qua, để đề phòng lộ bí mật, chủ nhân ban đầu của cửa hàng cũng không còn trên cõi đời này.

Giết người đối với Dương Mộc Yên mà nói, là một việc nhỏ không đáng nhắc tới, toàn bộ Dương gia đều bị giết sạch trong một đêm, giết một người mà thôi, so sánh với Cảnh gia, cô ta cảm thấy như gặp sư phụ của mình.

Tuy rằng giết người sẽ bảo vệ được bí mật, lại cũng sẽ có không ít phiền toái, cho nên, Dương Mộc Uên luôn tìm những người có mối quan hệ đơn giản, tính cách quái gở để xuống tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi