HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Editor: Tuệ Tinh

Mộc Thanh bị hai người kia làm chua [1] đến nỗi răng muốn rụng!

[1] Chua ở đây có nghĩa là ghen tị.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng không tin rằng, hai người kia vừa mắt nhau, sẽ cùng nhau đi tới cuối con đường!

Thật kỳ quái! Hai người bọn họ rõ ràng không phải người hợp nhau!

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt hắn, hắn hông tin cũng phải tin.

Hiện tại hắn càng ngày càng hoài nghi Cảnh Dật Nhiên xuyên không tới đây, bằng không tao hiện tại hắn có thể đối xử tốt với một cô gái như vậy, không phải hắn vẫn luôn xem các cô gái là quần áo, mặc xong liền ném sao?

Huống chi, Tiểu Lộc... Cũng có thể tính là phụ nữ sao? Rõ ràng cô là một nữ hán tử có khí lực lớn kinh người!

Mộc Thanh thấy khi Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc ở chung với nhau chỉ có sự ấm áp và thản nhiên ăn ý, không khỏi nhớ tới Triệu An An.

Để rất nhiều ngày hắn không được gặp cô, gần đây nhất là thấy cô ngốc nghếch ở nhà mình, hoặc là chạy đến chỗ Thượng Quan Ngưng, chọc Cảnh Duệ.

Tình cảm khi ở cùng Triệu An An, là hắn truy đuổi, cố gắng tới thật gần cô, nhưng chung quy hắn truy cô càng chặt, cô càng bỏ chạy thật xa.

Cho nên hiện tại, dù hắn rất muốn nhưng không dám tiếp tục bám chặt Triệu An An nữa.

Trong thế giới tình yêu của hai người, nếu chỉ có một người đơn phương phải trả giá, cho dù lại yêu một người nữa, thì thời gian lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Mộc Thanh rất nhiều lần cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, có đôi khi ngay cả chính hắn cũng trở nên mù mịt vô thố.

Hiện tại hắn còn có chút mỏi mệt, không biết vì nguyên nhân hắn giúp Tiểu Lộc thay máu mấy đêm liền, hay là vì trong quá trình hắn truy đuổi Triệu An An bị gặp quá nhiều chướng ngại vật.

Hắn đợi giọt máu cuối cùng vào người Tiểu Lộc xong, nhìn khuôn mặt cô trở nên tái nhợt vì một giờ trước bị mất quá nhiều, thấy vẻ mặt cảnh Dật Nhiên hiện lên đau lòng, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thật hâm mộ.

Cho tới nay Cảnh Dật Nhiên không tim không phổi cuối cùng cũng gặp được cô gái mình thương yêu, mà đối với Tiểu Lộc ngây thơ không biết hắn tỉ mỉ che chở, chậm rãi giúp cô ấy hiểu rõ.

Thế gian chung quy sẽ trở nên thân thuộc, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người có phần tình cảm tha thiết chân thành hay không.

Hắn đợi Triệu An An ước chừng mười một năm, bắt đầu từ hai mươi tuổi tới bây giờ hắn đã ba mươi mốt tuổi.

Mộc Thanh xác định mình không có hứng thú với cô gái khác, cô gái ở trong mắt bác sĩ hắn đều giống nhau, chỉ có Triệu An An là khác.

Hắn cho tới nay, đều mơ thấy ở hôn lễ trang trọng Triệu An An đồng ý lập lời thề, sau đó hai người bình yên nắm tay nhau sống hết đời.

Chỉ là, hiện tại hắn căn bản không biết nên làm gì với Triệu An An, hắn vẫn muốn ở bên cạnh cô, nhưng cô luôn đẩy hắn ra ngoài.

Từ khi đi nước Anh trở về, Triệu An An không còn bướng bỉnh với hắn như trước, mà luôn cười hì hì nói chuyện với hắn, giỡn với hắn, nhưng cô vẫn theo ý thức duy trì khoảng cách.

Mộc Thanh biết, cô vẫn còn do dự, cô không dám ra quyết định.

Ngay cả Thượng Quan Ngưng cũng nhìn ra, cô ấy còn đề suất một kế hoạch, đang chờ hắn trả lời.

Mộc Thanh không muốn tính kế với Triệu An An, cũng không muốn lừa cô, cho nên không muốn thực hiện lời Thượng Quan Ngưng nói.

Mộc Thanh trong phòng phẫu thuật nhìn tình trạng của Tiện Lộc trở nên ổn định, liền dọn dẹp hết mọi thứ, đi ra ngoài, để không gian lại cho đôi uyên ương kia.

Trở lại văn phòng của hắn, liền thấy di động trên bàn reo không ngừng.

Mộc Thanh vừa thấy tên trên màn hình, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, lại lập tức ấn nút nghe điện thoại: “Chị dâu!”.

"Mộc bác sĩ, tôi không quấy rầy cậu làm việc đi?" Thượng Quan Ngưng cười khẽ hỏi. Cô biết Mộc Thanh và Mộc Vấn Sinh đang thay máu cho Tiểu Lộc, hơn nữa đã liên tục vài ngày.

“Không có, tôi đang ở nghỉ ngơi!”. Giọng nói Mộc Thanh có chút khàn khàn, nhưng vẫn sáng sủa như ánh mặt trời, hắn là một người lạc quan, cho dù trong lòng có u buồn gì, cũng sẽ trôi qua rất nhanh.

“Tiểu Lộc thế nào rồi? Cô ấy có khỏe không?”. Thượng Quan Ngưng cũng mới biết được tin này từ Cảnh Dật Thần cách đây hai ngày trước, thân thể Tiểu Lộc bất thường, trong lòng cô luôn lo lắng, sợ Tiểu Lộc xảy ra việc gì sơ xuất.

Mộc Thanh lập tức nói: “Chị dâu yên tâm đi, trạng thái của Tiểu Lộc rất ổn định, dự tính ngày mai phẫu thuật thì nữa thì sẽ ổn, lần thay máu này, ít nhất mấy năm sau bên trong cơ thể cô ấy sẽ không có vấn đề”.

“Vậy là tốt rồi!”. Thượng Quan Ngưng thả lỏng, ngược lại lại nhắc tới vấn đề mà cô từng đề cập qua mấy lần: “Mộc bác sĩ, đề nghị của tôi cậu tính thế nào?”.

Trên mặt Mộc Thanh hiện lên tia cười khổ, thấp giọng nói: “Chị dâu, hay là thôi đi, tôi sợ An An cô ấy... Sẽ tức giận”.

Thượng Quan Ngưng lại không hề quan tâm chút nào đến cảm giác của Triệu An An, bình thản nói: “Cô ấy còn có mặt mũi để tức giận sao! Cậu yên tâm, nếu sau này cô ấy biết chuyện này, tất cả đều đổ hết lên đầu tôi, tôi không sợ đắc tội cô ấy đâu! Trước kia tôi còn bị cô ấy bán đi, lần này bằng cách nào cũng phải trả thù!”.

Nếu chuyện này xảy ra lúc trước, Thượng Quan Ngưng sẽ không làm, cô không muốn ép Triệu An An, hơn nữa, truyện tình cảm, kỳ thật người ngoài rất khó nói.

Nhưng từ khi Triệu An An mất tích, Thượng Quan Ngưng luôn luôn tự trách.

Nếu cô không để bụng việc Triệu An An có oán giận cô hay không, trực tiếp đẩy Triệu An An vào trong ngực Mộc Thanh, vậy cô ấy không có khả năng mất tích!

Dù sao cô và Triệu An An có quan hệ rất thân thiết, cho dù cô ấy tức giận, cũng chỉ là chuyện một chút rồi thôi, dựa theo tính cách tùy tiện của cô ấy, phỏng chừng sẽ quên rất nhanh.

Gần đây Thượng Quan Ngưng thấy Triệu An An và Mộc Thanh có gì tiến triển, nhưng không ngờ sau khi cô đưa ra biện pháp đối phó Triệu An An, Mộc Thanh chết sống không chịu đồng ý!

Thật là, Mộc Thanh cũng quá đau lòng Triệu An An đi! Chỉ một chút oan ức nhỏ cũng không muốn Triệu An An bị, trách không được hắn bị Triệu An An dẫm lên đầu!

Mộc Thanh vừa thấy Thượng Quan Ngưng không vui, vội vàng giải thích: “Chị dâu, ý tôi không phải vậy, chị vì tốt cho chúng tôi, sao chuyện này có thể trách chị được, tôi cảm kích còn không kịp nữa là!”.

Thượng Quan Ngưng nghe vậy, trong lòng mừng thầm, nhưng giọng nói vẫn khó chịu, lập tức xen ngang lời nói của Mộc Thanh: “Vậy, nếu đã cảm kích tôi, thì kết hoạch kia lập tức triển khai, cậu không được nói cho Triệu An An, chỉ diễn một chút thôi! Tôi biết tính cách của cô ấy, chiêu này mặc dù có hơi kỳ, nhưng với cô ấy thì nhất định dùng được, nói không chừng hơn hai tháng sau cậu có thể rước người về nhà!”.

“A, chị dâu, đừng đừng đừng, tôi không thể…”

Mộc Thanh nói còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt, hắn nhất thời cười khổ không thôi.

Thượng Quan Ngưng chưa bao giờ tùy ý cắt đứt điện thoại của người khác, lúc này cắt điện thoại của hắn, rất rõ ràng là căn bản không cho hắn cự tuyệt.

Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu Triệu An An biết chân tướng, nhất định sẽ giết hắn!

Đầu dây bên kia, Thượng Quan Ngưng đặt điện thoại về chỗ cũ, ôm Cảnh Duệ hôn một cái, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Duệ Duệ, mẹ muốn đẩy dì của con xuống hố, phỏng chừng rất nhanh con sẽ có một người tên là dượng Mộc Thanh, ha ha, có phải mẹ con rất thông minh hay không?”.

Cảnh Duệ mắt to đen lúng liếng nhìn một mình mẹ đang cười ngây ngô, không ngờ lại cổ vũ cô “Vâng” một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi