HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Duệ bị cô hôn ngứa “Ha ha ha” cười không ngừng.

Triệu An An cực kì ngạc nhiên nhìn bén: “Nha, cháu trai tớ lại có thể cười vui vẻ như vậy, hiện tại bé cũng biết ngứa a! Lớn lên thật nhanh, mới một tuần không gặp bé đã nặng hơn, hơn nữa tóc cũng dài hơn nhiều!”

Thượng Quan Ngưng nhìn còn, vẻ mặt cũng trở nên ôn nhu cười nói: “Trẻ con mỗi ngày một vẻ, bé sắp được trăm ngày tuổi, các loại cảm giác đều mạnh hơn rồi, hiện tại là bị cậu làm cho ngứa nên mới cười.”

Đứa nhỏ lúc mới sinh ra cảm giác cũng không mạnh, bọn nhỏ cười không phải bị người ta chọc cười mà là vô ý thức cười.

Triệu An An mỗi lần bế Cảnh Duệ liền không muốn buông tay, đứa nhỏ này nghe lời, lớn lên lại đáng yêu phấn điêu ngọc trác, khiến người khác vừa gặp đã thích, vốn dĩ cô không phải là người thích trẻ nhỏ, nhưng nhìn thấy Cảnh Duệ thì thích không chịu được.

Cũng không biết cô thay đổi cái nhìn với trẻ con hay bởi vì cô là cô của Cảnh Duệ.

Nhưng hôm nay Triệu An An còn một chuyện lớn khác, cho nên cô đùa Cảnh Duệ được một lát, liền thả bé lại xe nôi để bé tự nằm chơi.

“A Ngưng, cậu cho tớ muộn chút đi!” Triệu An An có chút ngượng ngùng, cô cảm thấy việc đi vay tiền này khiến mình rất thấp kém!

Nhưng không có biện pháp nếu cô không vay tiền thì một đồng cũng không có, không có tiền một bước cũng khó đi a!

Nào biết Thượng Quan Ngưng luôn rất dễ nói chuyện lại lập tức cảnh giác không chút do dự cự tuyệt nói: “Cậu muốn làm gì? Tớ không có tiền!”

Triệu An An ngẩn ngơ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại bất mãn nói: “Biểu cảm của cậu là có ý gì, làm như tớ giống bọn cướp vậy! Tớ chỉ vay cậu chút tiền mà thôi, đừng keo kiệt như vậy, mau lấy ra, về sau tớ trả cậu gấp đôi!”

Thượng Quan Ngưng gần như bị cô thuyết phục, có chút do dự nói: “Vậy…… Cậu muốn bao nhiêu?”

Triệu An An công phu sư tử ngoạm không chút để ý nói: “Cậu đưa tớ mười vạn tiêu trước đi!”

Thượng Quan Ngưng lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Cậu muốn nhiều tiền như vậy làm gì! Có phải lại chuẩn bị muốn chạy trốn không?! Không có tiền! Cậu đừng nghĩ lấy được một phân tiền nào từ tớ!”

Triệu An An mắt trợn trắng, giọng cực kỳ khoa trương nói: “Tớ điên rồi? Chạy trốn? Sau đó sẽ bị bà ngoại và mẹ tớ đánh chết a! Yên tâm đi, tớ không dám chạy nữa! Mau lấy tiền ra!”

Thượng Quan Ngưng đương nhiên không có khả năng cho Triệu An An nhiều tiền như vậy, ai biết Triệu An An có thể mua vé máy bay rồi chạy đến một nơi xa lạ khiến bọn họ không thể tìm tháy cô!

Cô từ trong túi tiền lấy ra chút tiền mặt đưa cho Triệu An An: “Cho, mười vạn không có, mười đồng thì có!”

Triệu An An thiếu chút nữa nhảy lên, nhìn chằm chằm mười đồng tiền kia, đỏ mặt tía tai kêu: “Thượng Quan Ngưng, cậu đang đuổi ăn mày à! Mười đồng tiền, đi một chuyến xe cũng hết mười một đồng!”

“Cậu có thể ngồi xe công cộng!”

“Tớ……”

Triệu An An hết chỗ nói rồi!

Bạn bè không quan tâm! Quá keo kiệt, cô đến vay tiền, cô ấy lại cho cô mười đồng! Cũng không biết xấu hổ lấy ra a!

“Mười đồng có thể ngồi mười chuyến xe buýt đó, đủ để cậu đi hết thành phố A, nếu muốn chạy đến thành phố khác, hừ, không có cửa đâu! À, không, không có tiền!”

Triệu An An một đầu hắc tuyến!

Cô đã ăn năn rồi a, cô sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa a! Cô bị cầm tù nửa năm, sao còn dám tùy tiện chạy a, cô cũng không muốn trước khi bệnh ung thư tái phát đã bị người ta tra tấn chết a!

Triệu An An nhìn mười đồng tiền, khóc không ra nước mắt. Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a!

Mười vạn không được, vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến.

“Vậy cậu cho tớ một vạn, không thể thấp hơn nữa!”

“Không có, chỉ có mười đồng!”

“Thượng Quan Ngưng, cậu đừng quá phận a, tớ là bà mai của cậu! Năm ngàn, không thể thấp hơn nữa!”

“Mười đồng, có muốn hay không!”

“Chị dâu, xin cậu thương xót, tớ rất đáng thương, cho một ngàn được không?”

“Không được, một ngàn có thể mua một vé máy bay, chẳng may cậu đi mất thì làm sao bây giờ? Tớ cũng không có cách nào trả lời dì và bà ngoại!”

Triệu An An hoàn toàn bị Thượng Quan Ngưng đánh bạo, người này quả thật keo kiệt đến chết! Một ngàn cũng không cho, chồng cô có gia tài bạc tỷ đó!

“Chỉ cả, cậu có thể cho nhiều một chút không, mười đồng thật sự không đủ xài a, ngay cả chén mì sợi cũng không ăn được!”

Thượng Quan Ngưng do dự một chút, rốt cuộc từ trong túi tiền móc giờ một tờ màu hồng, chậm rì rì đưa qua: “Nhạ, được rồi chứ? Có thể đi xe, có thể ăn một bát mì, còn có thể mua cái kẹo bông gòn hoặc kẹo hồ lô gì đó.”

Triệu An An gần như là khóc lóc nhận 110 đồng tiền, nghiến răng nghiến lợi thề, mình nhất định phải có nhiều tiền để về sau ném lên mặt Thượng Quan Ngưng!

Cầm tiền, Triệu An An lập tức chạy không thấy bóng dáng.

Vì tiết kiệm tiền mà Triệu đại tiểu thư chưa tùng đi phương tiên công cộng lại chấp nhận ngồi một lần.

Kết quả, khổ cực rồi.

Cô không có tiền lẻ!

Nhưng lên xe không thể không trả tiền a, tài xế dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô!

Phảng phất đang nói, hừ, thật nhỏ mọn, thả mười đồng kia vào là được, không phải nhiều hơn chín đồng sao, coi như cống hiến vì sự nghiệp giao thông công cộng của quốc gia!

Triệu An An mặt hết trắng lại đỏ, cuối cùng vẫn nhịn đau thả mười đồng kia vào.

Một bà lão tóc hoa râm là đối tượng đặc thù được ưu tiên ngồi ghế có lẽ cũng quen tiết kiệm, nhắc nhở Triệu An An: “Cô gái, lần tới ngồi xe nhớ mang theo tiền lẻ!”

“Ách, cái kia…… Cháu…… Được a!” Triệu An An một đầu mồ hôi, quẫn bách không biết làm sao.

Thật là, cô đường đường là Đại tiểu thư Triệu gia, người thừa kế tập đoàn trang sức Triệu thị, một bộ quần áo đều đáng giá mấy vận, hiện giờ lại ở chỗ này so đo mấy đồng tiền!

Thật là làm bà ngoại mất mặt mũi!

Nhưng hiện tại thật sự cô không có tiền, cô cần tiền a!

Bà lão cho rằng cô đau lòng chín đồng kia, lại có lòng tốt ra chủ ý cho cô: “Không có việc gì, cháu có thể đứng ở cửa chờ khách lên từ các trạm, nói bọn họ đưa tiền cho cháu không phải sẽ đủ mười đồng sao!”

“A?”

Còn có thể như vậy?!

Triệu An An lập tức quay đầu nhìn về phía tài xế, tràn ngập mong đợi hỏi: “Chú à, có thể chứ?”

Chú tài xế gian nan gật gật đầu: “Được, cô thích thì thu tiền đi!”

Triệu An An làm lơ ánh mắt những người trong xe, cao hứng nhảy dựng lên, sau đó liền canh giữ ở cửa, làm người bán vé tạm thời!

Chờ Triệu An An thu đủ chín đồng tiền cô liền vui rạo rực ngồi xuống, bỗng nhiên nghe được xe buýt báo đến trạm: “Hoan nghênh các vị khách đi xe 222, trạm tiếp theo là trường trung học thành phố A, mời các vị hành khách muốn xuống xe thì chuẩn bị ra cửa!”

Triệu An An có chút phát ngốc, không xong, cô không biết mình nên xuống xe ở trạm nào!

Cô sửng sốt trong chốc lát, đành phải đi hỏi tài xế: “Chú, tôi muốn đến cửa hàng trang sức Triệu thị thì nên xuống xe ở trạm nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi