Trịnh Luân trong lòng một trận rung động, hơi thở cũng loạn, một đôi mắt to ngập nước chớp không nháy mắt nhìn Trịnh Kinh.
Tim cô đập rất nhanh, gương mặt hồng lên lợi hại, lúc này không riêng lỗ tai là hồng, ngay cả trên cổ, xương quai xanh cũng đều nhiễm đỏ ửng.
Làn da cô quá mức trắng nõn, chỉ cần thân thể cô gia tăng tốc độ lưu thông máu thì rất nhanh chuyển hồng.
Đôi mắt cô như là có thể nói, bên trong tình ý làm người thì căn bản không thể bỏ qua, lòng của Trịnh Kinh trong nháy mắt liền kịch liệt nhảy lên lên.
Hắn vươn tay, gắt gao cầm đôi tay mềm mại trắng nõn như không xương của Trịnh Luân, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”
Trịnh Luân bị bàn tay to của hắn cầm, chỉ cảm thấy độ ấm nóng trong bàn bay hắn chuyền tới tay của chính mình, làm cho tim cô đập nhanh.
Cô ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Trịnh Kinh, cùng hắn vai sóng vai đi ra ngoài.
Ngoài cửa, A Hổ, Lý nhiều, còn có người mới gia nhập là Lý Phi Đao.
Trịnh Kinh nắm tay Trịnh Luân không buông ra, hắn gật đầu với ba người, nói với A Hổ: “Hổ, cậu giúp tôi nói với Cảnh thiếu một chút, tôi có việc đi trước.”
A Hổ gật đầu cười: "Được, anh Trịnh, hai người đi đi, để tôi nói vơi thiếu gia là được!”
Chờ Trịnh Kinh mang theo Trịnh Luân vào thang máy, A Hổ mới đối nói với Lý nhiều: “Anh Nhiều hơn, anh Trịnh có phải rất coi trọng em gái Trịnh? Trịnh Luân giống như không hợp lắm a!”
Người luôn luôn có tính cách cực kỳ trầm ổn, cũng không nhị được mà nhiều lời một câu với Lý nhiều, mấy người cũng có lúc rất nhiều chuyện, như hiện tại chẳng hạn.
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu muốn kêu tôi là Anh Lý, hoặc là dứt khoát kêu tôi là Lý nhiều cũng đúng! Không được kêu Anh Nhiều hơn!” Lý nhiều sắc mặt rất khó coi, bởi vì A Hổ kêu hắn là anh Nhiều hơn, kết quả anh em phía dưới đều ồn ào theo, làm cho hắn thật mất mặt!
A Hổ rất không vừa lòng điểm chú ý của Lý nhiều, chẳng lẽ anh em Trịnh gia cảm tình không làm cho mọi người hưng phấn hơn so với việc xưng hô "anh Nhiều hơn" sao? Anh ấy không cảm thấy gọi là anh Nhiều hơn thân cận hơn sao!
Tính, anh Nhiều hơn luôn không quá thích bát quái, cũng không thích cùng hắn thảo luận mọi việc lung tung rối loạn.
A Hổ đem ánh mắt chuyển sang hướng Lý Phi Đao, cười ngây ngô nói: “Phi Phi, cậu có chú ý tới sự khác thường của anh em Trịnh gia không?”
Lý Phi Đao là người còn ít lời hơn Lý nhiều, nghe được lời A Hổ hỏi hắn, mí mắt hắn còn không nâng một chút, cũng không ngại việc A Hổ kêu hắn với cái tên như vậy, vẫn như tượng điêu khắc như cũ mà đứng ở nơi đó.
A Hổ thấy hắn cũng không có hứng thú với việc bát quái, đành phải bất đắc dĩ hành quân lặng lẽ.
Hai người kia thật là không thú vị! Một người còn giống khúc gỗ hơn so với người kia, muốn tìm người nói chuyện cũng thật khó khăn!
Ít lời giống như thiếu gia vậy, chẳng lẽ hai người này đều là học tập thiếu gia? Chính hắn là người đi theo thiếu gia lâu nhất, nhưng cũng không biến thành một người không thích nói chuyện!
A Hổ đáng thương, trong lúc vô tình biết được một cái tin tức bát quái lớn, cần tìm người chia sẻ một chút, kết quả lại không ai thèm tiếp chuyện với hắn!
Hắn chỉ có thể làm một người cô độc lầm bầm lầu bầu.
Mà hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân bị A Hổ bát quái đang đi vào thang máy, đi thẳng tới tầng ngầm gara.
Xe của Trịnh Kinh để ở nơi đó.
Bởi vì Trịnh Kinh là cảnh sát hình sự, là nhân viên quốc gia công vụ, cho nên xe hắn là một chiếc xe có vẻ ngoài bình thường.
Mà trên thực tế, xe hắn đã trải qua sự cải tạo, trừ bỏ vẻ ngoài không thay đổi gì, bên trong đồ vật tất cả đều được thay đổi thành bậc nhất.
Rất nhiều lúc, hắn phải lái xe đuổi bắt hung thủ, mà xe của hung thủ đều là siêu xe cao cấp, các tính năng đều tốt nhất, nếu xe hắn coa tính năng quá kém, thì sẽ xuất hiện tình huống không tốt.
Cho nên, trong cục của bọn họ có rất nhiều xe của cảnh sát hình sự đã qua sự cải tạo, nếu không thì là bởi vì xe hắn chạy quá chậm cho nên phá án thất bại, vậy sẽ là việc làm cho người khác cực kỳ bực mình.
Trịnh Kinh săn sóc che chở đỉnh đầu em gái, cho cô ngồi vào ghế phụ lái, sau đó mới vòng qua mở cửa xe ngồi vào chỗ của mình.
Hắn một tay cầm tay lái, một cái tay khác lại cầm tay Trịnh Luân, đan mười ngón của mình vào mười ngón tay của cô.
Hắn nắm tay quá dùng sức, tựa như muốn đem thân thể Trịnh Luân khảm vào thân thể của mình, thế cho nên Trịnh Luân đau nhẹ nhàng hô một tiếng.
Trịnh Kinh lấy lại tinh thần, hắn ngăn chặn khát vọng nào đó của chính mình, ngón tay hơi hơi thả lỏng.
Trịnh Luân mặt vẫn hơi hồng như cũ, cô rất thẹn thùng, nhưng lại không bỏ được tay anh trai ra, liền tùy ý cho hắn nắm, mặc dù hắn vừa mới quá dùng sức, làm đau cô, nhưng cũng như cũ không chịu buông ra.
Nàng ngẩng mặt, trộm nhìn thoáng qua sườn mặt của anh.
Trịnh Kinh là một người đàn ông rất oai hùng, hắn có lẽ không có sẵn khí chất và sự cao quý như Cảnh Dật Thần, cũng không có sự nhã nhặn như Mộc Thanh, nhưng là hắn trên người có một loại chí khí mà bọn họ đều không có, xuất thân từ quân đội, trên người hắn có ưu điểm của quân nhân, kiên cường, chính trực, nghiêm và biết kiềm chế bản thân, có được ý chí và sự phán đoán nhạy bén.
Trong ba người bọn họ, hắn là người thiện lương nhất.
Cảnh Dật Thần giết người không nháy mắt, Mộc Thanh tuy rằng không có khủng bố như Cảnh Dật Thần, nhưng bởi vì cậu ta là bác sĩ, nhìn người chết đã quen, đối với mạng người cũng không có quá mức để ý.
Chỉ có Trịnh Kinh, hắn tuy rằng là một cảnh sát hình sự, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn rất cứng rắn, nhưng là thật ra nội tâm anh rất mềm mại, trừ việc hung ác trừng trị sát thủ không thương tiếc, còn những người bị tình nghi thì hắn sẽ rất rôn trọng nhân quyền của bọn họ.
Hắn đối xử với động vật cũng tràn ngập thiện ý, thường thường sẽ cùng Trịnh Luân chơi với chó con, mèo con và rùa đen.
Mọi người thường nói, người đàn ông thích động vậy mới là người đàn ông chân chính thiện lương.
Trịnh Kinh là như thế.
Trịnh Luân thích hắn thiện lương, thích hắn chính trực.
Đương nhiên, dáng người và dung mạo của Trịnh Kinh cũng rất xuất sắc, bằng không hắn cũng sẽ không được bầu làm. Ảnh sát hình sự đẹp trai nhất thành thành phố A.
Trịnh Luân nhìn sườn mặt anh tuấn của anh trai, tim liền đập nhanh, chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn tiếp.
Cô sợ chính Mình nhìn tiếp thì sẽ nhịn không được mà trầm mê trong đó, không thể tự kềm chế.
Ánh mắt của Trịnh Kinh quả thật rất mẫn cảm, hắn biết Trịnh Luân đang nhìn chính mình.
Hắn quay đầu, liền nhẹ giọng nói với Trịnh Luân: “Luân luân, em có muốn đi đây chơi hay không? Anh đưa em đi."
Tính cách Trịnh Luân rất hướng nội, không hay đi dạo, nếu hôm nay mang cô ra ngòai, Trịnh Kinh liền muốn đưa cô đi chơi.
“Anh muốn đi chỗ nào?”
Trịnh Luân ngẩng đầu, thanh âm mềm nhẹ, thần sắc điềm tĩnh, khuôn mặt kiều mỹ.
Cô cũng không biết nơi nào thú vị, hơn nữa đi đến nơi nào cô cũng không thèm để ý, chỉ cần có anh trai ở bên người nàng là được.
Cho dù là nơi bình thường nhất, chỉ cần có Trịnh Kinh, thì nơi nào cũng có phong cảnh đẹp.
Trịnh Kinh nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, trong ánh mắt có ánh lửa nhàn nhạt nhảy lên.
Trong xe tất cả đều là mùi hương nhàn nhạt của cô, bên tai là giọng nói mềm mại của cô, làm cho hắn thật mất khống chế.
Hắn phát hiện, ý chí của mình khi ở trước mặt cô ngày càng yếu ớt, cô chỉ cần một hành động, một chút giọng nói, là có thể làm cho toàn thân hắn tan giã.