HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ít khi Trịnh Luân lại hoạt bát như thế, Trịnh Kinh cảm thấy hôm nay mang cô tới đây rất đúng đắn, thiên nhiên tươi đẹp luôn có thể làm con người càng thêm thả lỏng, phóng thích bản tính của mình.

Nhìn thấy em gái vui vẻ, Trịnh Kinh cũng rất vui vẻ: “Được, anh hái cho em, để em ăn no! lát nữa bị ghê răng, cũng không phải do anh!”

Hắn đã tới vườn anh đào này rất nhiều lần, mỗi năm đội cảnh sát hình sự đều sẽ tổ chức đi dã ngoại để mọi người được thả lỏng, năm nay bọn họ đã tới, lần trước lúc Trịnh Kinh tới đây, còn không cảm thấy có gì tốt, lần này tới, lại cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhìn chỗ nào cũng thấy thuận mắt, ngay cả anh đào cũng ngọt hơn.

Trịnh Kinh biết, địa điểm không thay đổi, hoàn cảnh không thay đổi, anh đào cũng không thay đổi, chẳng qua là do người bên cạnh hắn mà thôi.

Hắn cầm ta Trịnh Luân, một khắc cũng không chịu buông ra, giữa bọn họ thân mật như vậy cũng chỉ thỉnh thoảng có được mà thôi, về đến nhà, bọn họ sẽ biến thành anh em không vượt quá ranh giới.

Hương vị tình yêu ngọt ngào, đồng thời lan tràn trong lòng hai người, bọn họ đều cực kì quý trọng giờ phút tốt đẹp này, bọn họ không hy vọng xa vời, có được một chút, đã là đủ rồi.

Hai anh em một đường đi tới, ngẫu nhiên sẽ gặp được những người khác cũng tới hái quả anh đào, gần như đều là các cặp đôi, những người này cũng giống như bọn họ, đều tay nắm tay, hạnh phúc mà ngọt ngào đút cho nhau ăn anh đào.

Núi nhỏ cũng không cao, lúc đi đến giữa sườn núi, Trịnh Kinh liền ngừng lại, không đi vào trong, mang theo Trịnh Luân đến dưới tàng cây của một cây anh đào cao lớn, không ngừng hái anh đào cho cô ăn.

Trịnh Luân mềm mỏng cười nói: “Anh, anh cũng ăn đi, em tự hái tự ăn, em đã ăn nhiều lắm rồi, anh mới chỉ ăn mấy trái.”

Trịnh Kinh không tự chủ được sờ mái tóc mượt dài của cô, nhẹ giọng nói: “Được, em thích hái quả nào thì hái quả đó đi.”

Trịnh Luân ăn thêm một chút, liền đứng dưới tàng cây vui vẻ xoay quanh: “Anh, anh đào trên cây không giống anh đào vẫn hay mua, vừa tươi vừa ngọt, ăn quá ngon!”

Hôm nay Trịnh Luân mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt, làn váy dài đến đầu gối, cô vừa xoay một vòng, làn váy liền tung bay, lộ ra một phần cặp đùi tuyết trắng.

Ánh mắt Trịnh Kinh dần dần sâu hơn, không chớp mắt nhìn em gái giống như bướm nhỏ, cười dỗ cô: “Em thích thì cứ nói, chúng ta sẽ đến vài lần nữa, đoán chừng anh đào phải đến tháng bảy mới rụng sạch, hơn nữa đến lúc đó còn có quả chín, có thể ăn đến cuối tháng bảy.”

“Phải không?” Trịnh Luân có chút vui vẻ, trong ánh mắt xinh đẹp đều là sự mong đợi, hiện ra ánh sáng mềm mại, làm lòng Trịnh Kinh khẽ rung động.

“Thật tốt quá! Anh nhất định phải mang em tới đây, em thích nơi này. Về nhà em sẽ vẽ một bức tranh, vẽ anh đào vẫn luôn ở trên cây!”

Tài vẽ tranh của Trịnh Luân rất tốt, vẽ vườn anh đào không phải là nói chơi.

Giọng nói của cô non mềm, mang theo tâm trạng vui vẻ, Trịnh Kinh hơi hơi có chút tự trách, trước kia sao không đưa cô đến những chỗ này chơi, cả ngày đều mang theo cô đến hiện trường giết người đầy màu me, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch, buổi tối trở về còn sẽ gặp ác mộng.

Hắn cảm thấy, đầu óc mình giống như bị lừa đá!

Trịnh Luân không biết anh trai đang tự trách, hái được anh đào, vui sướng chạy đến bên người Trịnh Kinh, sau đó lấy một quả anh đào nhét vào trong miệng hắn.

Cô nghiêng đầu cười: “Anh, ngọt không?”

“Rất ngọt, ăn rất ngon.” Trịnh Kinh cảm thấy, đời này mình chưa từng ăn anh đào ngọt như vậy, chẳng lẽ là bởi vì do người hái anh đào sao?

Trịnh Luân rất vui vẻ, đút xong một quả, liền nhón chân, duỗi tay hái anh đào, có đôi khi cho vào trong miệng ăn, có đôi khi lại đút cho Trịnh Kinh.

Ngón tay trắng nõn như ngọc, anh đào đỏ tươi như mã não, làm nổi bật lẫn nhau, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Trịnh Kinh ăn anh đào cô đút, cầm lòng không được thuận thế nhẹ nhàng hôn ngón tay Trịnh Luân.

Trịnh Luân hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng rụt tay về, sau đó như có tật giật mình nhìn xung quanh, thấy chung quanh không có người, cô mới nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua, lỗ tai lại đỏ.

Trịnh Kinh thấy cô giống như nai con bị hoảng sợ, cười nói: “Không có việc gì, không có người khác, có cũng không quen biết.”

Hắn nói đúng lý hợp tình, một chút kiêng dè cũng không có, Trịnh Luân không có chút uy hiếp trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi hái anh đào.

Rất nhanh anh đào trên những nhánh cây thấp đã bị hái hết, chỉ có chỗ cao mới còn anh đào hơi ngả màu tím cực kì ngọt ngào.

Đáng tiếc, Trịnh Luân không đủ cao, những trái anh đào chín mày đỏ tím đó, cô kiễng chân hết cỡ cũng với không tới.

Cô đang nếm thử, bỗng nhiên cả người bay lên trời, sợ tới mức cô hô lên một tiếng “A”.

“Không có việc gì, đừng sợ, anh ôm em hái, như vậy là có thể hái được rồi.”

Hóa ra là Trịnh Kinh từ sau lưng Trịnh Luân một tay bế cô lên.

Trịnh Luân lập tức cao lên rất nhiều, có thể dễ dàng với tới những trái anh đào chín đó.

Trịnh Luân bị anh trai bế lên, cả người có một loại cảm giác khác thường, cô cảm thấy bị anh trai ôm lấy hai chân vừa ngứa vừa tê dại.

Cô có chút hoảng loạn hái được một ít anh đào, sau đó liền khẩn trương nói: “Được rồi, anh, em hái xong rồi, anh mau thả em xuống.”

Ôm lấy hai chân Trịnh Luân, cảm giác khác thường của Trịnh Kinh còn nhiều hơn, trên thực tế, sau khi ôm lấy cô, Trịnh Kinh liền hối hận.

Sau khi quá thân mật, hắn thật sự không nhất định có thể khống chế được chính mình.

Nghe Trịnh Luân nói xong, hắn chậm rãi đem Trịnh Luân thả xuống dưới, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cô so với anh đào còn hồng hơn.

Trịnh Kinh không tự giác nuốt một cái, một cái cánh tay lấy eo Trịnh Luân, không buông ra, một tay khác cầm một trái anh đào, nhẹ nhàng đút cho Trịnh Luân.

Giờ phút này Trịnh Luân và anh trai kề sát bên nhau, tim cô đập rất nhanh, cô cảm thấy giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trịnh Kinh đút anh đào cho cô ăn, cô theo bản năng cắn lấy, sau đó nhẹ nhàng phun hạt anh đào ra.

Anh đào đỏ tươi, đôi môi hồng nhuận, dưới ánh mặt trời, phát ra một loại ánh sáng mê người.

Ngón tay Trịnh Kinh nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mê người của cô, sau đó vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, giống như đang vuốt ve trân bảo yêu thích nhất, dịu dàng, cưng chiều, mang theo vô tận quyến luyến.

Trịnh Luân xấu hổ mặt như bị lửa đốt, nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích, dũng cảm nâng đầu, nhìn về phía anh trai.

Cô quá mức lưu luyến sự vuốt ve của anh trai, thậm chí không tự chủ được cả người đều dựa lên người Trịnh Kinh.

“Thất Thất, em rất đẹp.”

Trịnh Kinh nâng mặt Trịnh Luân, ở bên tai cô thấp giọng thì thầm.

Hơi thở ấm áp của Trịnh Kinh quanh quẩn bên tai Trịnh Luân, làm lỗ tai trắng nõn của cô trong nháy mắt đỏ rực.

Giọng nói của hắn giống như đến từ nơi sâu nhất trong nội tâm, hơi thở của hắn gần như chôn vùi cô.

Tim Trịnh Luân lập tức lỡ mất một nhịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi