HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Hơn nữa thông gia cũng phải tốt mới được, bằng không Trịnh Luân gả qua đó, bị mẹ chồng bắt bẻ chèn ép, cô khẳng định sẽ phải chịu đựng nhiều tức giận.

Bà coi con gái như bảo bối mà che chở nuôi lớn, cưng chiều cô như công chúa, làm sao có thể để người khác bắt nạt con gái mình.

Yêu cầu của bà quá cao, cho nên nhiều năm như vậy, Bùi Thư Hoa cũng chỉ tìm được ba bốn người thích hợp mà thôi, nhưng cố tình Trịnh Luân cũng không thích người nào, còn không chịu gặp mặt người ta.

Mà xét thấy tâm tư không thể để cho ai biết gần đây của hai anh em, Bùi Thư Hoa cũng bất chấp, chỉ cần nhà trai tốt một chút, bà liền giới thiệu cho Trịnh Luân.

Cứ để cô sống chung một chỗ với Trịnh Kinh, sao có thể không xảy ra vấn đề? Đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn, bà đi chỗ nào để hối hận!

Biện pháp tốt nhất chính là tìm cho cô một người chồng, để cô gả ra ngoài.

Lúc ăn cơm chiều, Bùi Thư Hoa nhìn thoáng qua vẻ mặt con gái, thấy tâm trạng của cô không tồi, liền thử thăm dò: “Luân Luân, gần đây có muốn đi ra ngoài chơi không?”

Vẻ mặt Trịnh Luân cứng đờ, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên.

Hôm nay cô mới cùng anh trai đi ra ngoài chơi xong, mẹ hỏi như vậy, chẳng lẽ là đã biết sao?

Trong lòng cô hoảng loạn, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hướng Trịnh Kinh, muốn xin sự giúp đỡ của hắn.

Trịnh Kinh lại cố ý không nhìn cô, để mẹ không nghi ngờ, hắn uống một ngụm canh, vẻ mặt tự nhiên nói với Bùi Thư Hoa: “Mẹ, mẹ muốn đưa Luân Luân ra ngoài chơi sao? Sao chỉ hỏi em mà không hỏi con, mẹ quá bất công! Con cũng muốn đi chơi!”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu, lập tức liền hóa giải thế khó của Trịnh Luân, làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bùi Thư Hoa cầm đũa gõ đầu còn trai một cái: “Con ăn cơm đi, mẹ đang nói chuyện với em gái con, con câm miệng!”

Trịnh Luân lúc này mới phản ứng lại, Bùi Thư hoa cũng không biết hôm nay cô cùng anh trai đi ra ngoài chơi, chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Thư Hoa cười cười: “Làm sao vậy, mẹ muốn đưa con ra ngoài chơi sao? Nếu đi với mẹ thì con sẽ đi.”

Trịnh Luân đúng là rất ngây thơ, nhưng đã bị lừa rất nhiều lần, cô cũng sẽ nhớ kĩ trong lòng.

Trước kia Bùi Thư Hoa cũng dùng qua chiêu này, nói là đưa cô ra ngoài chơi, kết quả là đi xem mắt, thường thường vừa đến nơi, Bùi Thư Hoa sẽ lấy lí do để rời đi, để cô và người đàn ông khác ở chung một mình.

Cho nên Trịnh Luân mới phải nói trước, nếu cùng Bùi Thư Hoa ra ngoài đi chơi thì cô sẽ đi, nếu vì chuyện khác thì sẽ không đi.

Bùi Thư Hoa thấy nữ con gái không cắn câu, cũng không nóng nảy, một mặt gắp đồ ăn cho cô, một mặt nói: “Mẹ khẳng định sẽ đi cùng con, nhưng còn có khác người, quen biết thêm mấy người bạn, bạn bè của con quá ít.”

Trịnh Luân rất sợ mẹ lại ném cô cho một người đàn ông xa lạ, cô không thích xem mắt, cô đã có người trong lòng, không muốn lãng phí thời gian, không muốn ép mình ăn cơm nói chuyện với người đàn ông xa lạ.

Cô lập tức ôm cánh tay Bùi Thư Hoa làm nũng: “Mẹ, chỉ có hai mẹ con mình đi ra ngoài chơi được không? Không cần mang theo những người khác, con nhìn thấy người ngoài, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.”

Tuy rằng Bùi Thư Hoa bị cô làm nũng cũng có chút mềm lòng, nhưng bà đã hứa với người ta, sẽ mang theo con gái đến xem mắt. Huống chi, Trịnh Luân quen biết quá ít, đặc biệt là người khác giới, ngoại trừ có thể nói chuyện bình thường với Trịnh Kinh, những người đàn ông khác cô đều không chịu nói câu nào.

Bà hạ quyết tâm, nhất định phải mang theo Trịnh Luân đi xem mắt, chẳng qua, bà phải nghĩ lại xem làm sao mới lừa được Trịnh Luân.

Bởi vì đối tượng xem mắt lần này, điều kiện mọi mặt đều rất tốt, tuổi cũng xấp xỉ với Trịnh Luân, mấu chốt là tính cách rất tốt, ba mẹ nhà trai Bùi Thư Hoa cũng đã gặp qua, đều là giáo sư đại học, tố chất rất cao, hơn nữa cực kì hòa nhã, về sau Trịnh Luân gả qua đó, khẳng định không có người làm cô chịu tức giận.

Người ta cũng muốn tìm một cô gái dịu dàng, không thích loại cô gái quá hung hăng có thể giày vò người khác.

Bùi Thư Hoa cảm thấy, hai đứa nhỏ rất thích hợp.

Bà nhất định phải làm Trịnh Luân đi xem mắt, chẳng may lại được thì sao? Chẳng qua đến lúc đó bà sẽ ở bên cạnh con gái, sẽ không giống lần trước, để con gái ở lại một mình. Trịnh Luân quá nhát gan, lần trước xem mắt đã dọa cô khóc, làm cho nhà trai mê man, không biết rốt cuộc đã đắc tội cô chỗ nào.

Hiện tại xem mặt là việc rất phổ biến, thừa nam thừa nữ nhiều như vậy, rất nhiều người đều thông qua người khác giới thiệu, quen biết qua xem mặt, sau đó kết hôn sinh con,

Bùi Thư Hoa làm sao cũng không nghĩ tới, con gái sao lại không thích đi xem mắt như vậy, càng không thích người đàn ông xa lạ.

Buổi tối hôm nay bà cũng không ép buộc Trịnh Luân, tính toán mai kia lại nói chuyện với cô, hôm nay để trong lòng cô có sự chuẩn bị là được. Dù sao không vội, thời gian bà hẹn bên kia gặp mặt cũng là tuần sau, bà cố ý không nói thời gian, chuẩn bị làm tư tưởng công tác cho con gái.

Trịnh Luân ngây thơ nghĩ mẹ đã bỏ qua, Trịnh Kinh lại thấy rõ ràng, Bùi Thư Hoa chỉ lùi một bước, tiến lên từng chút một.

Chẳng qua Trịnh Kinh cũng không coi lần xem mắt này là gì, hắn cho rằng, lần này cũng sẽ giống trước kia, sẽ không có chút tiến triển nào, nhiều lắm là đi xem mắt sẽ khiến Trịnh Luân có chút không vui.

Hắn lại không biết, lần này xem mắt này, lại khiến Trịnh Luân lần đầu tiên dao động!

……

Buổi tối, một nhà ba người Thượng Quan Ngưng đi dạo bên bờ biển.

Cảnh Dật Thần đẩy xe nôi, Cảnh Duệ thoải mái nằm ở bên trong, thỉnh thoảng phát ra tiếng “A”, giống như đang nói chuyện với ba.

Đáng tiếc bé như đang nói tiếng sao hỏa Cảnh đại thiếu một chút cũng không hiểu, còn chê cười bé: “Mỗi ngày đều a a a, khi nào mới có thể kêu ò ó o!”

Thượng Quan Ngưng thay con trai phản bác hắn: “Lúc anh mới được hơn hai tháng, chỉ sợ cũng sẽ không kêu a o đi!”

Cảnh Dật Thần tự tin nói: “Khi còn nhỏ anh học vỡ lòng không phải là tiếng Hán, mà là tiếng Anh, cho nên anh không nói a o, đều là abc!”

“Nga, nói như vậy, lúc anh hơn hai tháng đã biết nói tiếng Anh? Chồng à, anh lại phá kỉ lục Guinness đó!”

Cảnh Dật Thần sờ sờ cằm, lần này khoác lác hơi lớn!

“Ách…… Anh cũng có thể đã nhớ nhầm!”

Thượng Quan Ngưng rốt cuộc nhịn không được phá lên cười, cô hiếm thấy dáng vẻ chịu thiệt của Cảnh Dật thần!

Cảnh Dật Thần cũng cười, ở bên Thượng Quan Ngưng, tâm trạng hắn vẫn luôn được thả lỏng, là thời gian vui vẻ nhất.

Hai người nói nói cười cười, phía sau đám người A Hổ đi theo không xa không gần.

Không phải Cảnh Dật Thần quá mức lo lắng, mà là hai ngày này ở tiểu khu Lệ Cảnh xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, giống như hiện tại, bờ biển có không ít người tới đi dạo, mà bên trong lại có không ít người lạ mặt.

Từ sớm trước khi Cảnh Dật Thần chuyển vào tiểu khu Lệ Cảnh đều đã điều tra những người ở trong này, bên trong hay bên ngoài đều là người của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi