HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh đi theo Triệu An An ra ngoài, vừa đi vừa không quên từ biệt: "Thị trưởng Du, chúng tôi đi trước, hôm nào rảnh tôi lại mời anh đi ăn cơm, nhận lỗi với anh.”

Chờ đến khi ra khỏi quán trà, Triệu An An mới buông tay Trịnh Kinh ra, sau đó một tay chống lên một chiếc, mồm to thở dốc.

“Đại gia! Bà ngoại đây là tìm người xem mặt, quả thực rất biến thái! Mới gặp mặt ngày đầu tiên đã phải đi lãnh chứng, hắn cũng không sợ tôi có bệnh AIDS! Cuối cùng là chạy ra, bằng không bị anh tôi buộc đi đăng kí kết hôn, tôi đời này hoàn toàn xong rồi!”

Cô không gả cho Mộc Thanh, càng không thể có thể gả cho những người khác, kết hôn lại không phải trò đùa, sao có thể cùng một người hoàn toàn xa lạ cùng nhau chung sống.

Cô căn bản không thể tưởng tượng, chính mình trừ Mộc Thanh ra còn lên giường với người đàn ông khác!

Hôm nay Trịnh Kinh thật đúng là giúp cô một đại ân!

Triệu An An duỗi tay vỗ vỗ vai Trịnh Kinh: “Người anh em, hôm nay đa tạ anh, bằng không tôi khẳng định sẽ không thể thuận tiện thoát thân, anh không biết thôi, hắn ta da mặt rất dày!”

Trịnh Kinh cười sáng lạn: “Không khách khí, giúp cô chút thôi!”

Triệu An An nhanh như vậy liền khiến cho Du Mặc nổi ý, lá gan thật lớn!

Triệu An An như gà con mổ thóc gật đầu: “Ân ân, không sai, anh giúp tôi, nếu như vậy, mau nhanh chóng đem nộp tất tiền ra đây, bằng không tôi sẽ tự mình sờ soạng tìm!”

Trịnh Kinh mặt hắc tuyến, nha đầu này gần rất thiếu tiền đi, gặp mặt nói không được hai câu thì lại mở miệng đòi tiền!

“không phải mấy ngày hôm trước tôi đã cho cô tiền sao? Cô sẽ không nhanh như vậy mà tiêu hết đi? Vài ngàn, cô tiêu hết như thế nào?”

“Đừng dài dòng, mau lấy tiền ra!” Triệu An An vẫn là cảm thấy cướp người quen là tốt nhất, nhìn xem, hôm nay buổi sáng cướp của một người xa lạ, không những không cướp được, lại còn bị người ta làm cho ném dao chạy.

Đánh cướp có nguy hiểm, giựt tiền còn phải cần cẩn thận!

Trịnh Kinh vạn phần bất đắc dĩ lấy tiền trong túi đưa cho Triệu An An.

Hắn không lấy không được a, với cá tính của Triệu An An, hắn nếu không cho, cô thật sự sẽ nhào lên tới đoạt lấy, hơn nữa thật sự sẽ không có sự kiêng dè gì, sờ loạn một hồi!

Loại cảm giác này thật sự là không ổn.

Cho tới bây giờ, người phụ nữ mà hắn phải cẩn thận không phải Trịnh Luân mà ngược lại là Triệu An An!

Bởi vì cô căn bản không coi chính mình là phụ nữ, động tí là động động tay động chân, không kiêng dè ôm cổ cheo trên người hắn, đặc biệt là lúc đánh nhau, chiêu gì cô cũng dám dùng, dùng chiêu độc đả ngay vào bộ vị quan trọng của hắn!

May mắn là hắn trốn mau, bằng không chẳng phải là sẽ bị cô chiếm hết tiện nghi!

Cho nên trước kia Trịnh Kinh đều cố tình trốn tránh Triệu An An, nhìn thấy cô thì trên cơ bản cũng không có sắc mặt gì tốt.

Một gái động một chút liền đánh người, hơn nữa chuyên môn công kích bộ vị yếu ớt của đàn ông, thật khiến cho Trịnh Kinh thích không nổi! Huống chi, hắn lại không thể đánh trả, cho nên mỗi lần nhìn thấy Triệu An An, chỉ có thể trốn rất xa.

Chính là gần đây hắn đáp ứng Trịnh Luân, sẽ giúp Triệu An An và Mộc Thanh, làm cho bọn họ nhanh chóng kết hôn, cho nên đành phải căng da đầu, dựa theo kịch bản của Thượng Quan Ngưng mà làm.

Hy vọng qua mấy ngày, khi hắn ra chiêu, Triệu An An sẽ không bị bốc hỏa mà cầm dao giết người 

Cướp được tiền Triệu An An lại không hài lòng, cau mày hung hăng nói: “Sao,tiền trong túi của anh lại ít như vậy? Bảy trăm hai mươi sáu! Có phải anh biết hôm nay sẽ gặp được tôi, cho nên đem tiền đều ẩn nấp rồi?”

Trịnh Kinh cười khổ liên tục: “Sao tôi có thể biết được là hôm nay gặp cô, hai ngày trước tiền của tôi đều bị cô cướp sạch, hiện tại còn dư lại bây nhiêu, tháng này tiền lương tôi còn chưa được phát, cô có thể đừng cướp của tôi được không.”

Triệu An An thoạt nhìn một chút cũng không ngu ngốc nào! Cô đoán đúng rồi, hắn thật là biết hôm nay sẽ gặp được cô, cho nên cố tình mang theo mấy trăm đồng tiền ra cửa, chính là sợ vạn nhất lại bị cô đem tiền cướp đi.

Bất quá, Trịnh Kinh khẳng định là sẽ không thừa nhận.

Triệu An An lấy toàn bộ tiền đi, lúc này tiền xe buýt cũng không để lại cho Trịnh Kinh, sau đó liền đem ví tiền rỗng ném lại cho hắn, chuẩn bị trong chốc lát liền cầm số tiền nào đi dạo, đi ăn.

Nhưng cô vừa đi ra ngoài không được vài bước, bỗng nhiên nhớ ra thư mời để quên trong quán trà.

Chỉ là cô tuyệt đối không có lá gan trở về lấy, bằng không sẽ bị Cảnh Dật Thần giữ lại nơi đó, buộc cô cùng cái tên mực kia đi tới Cục Dân Chính thì làm sao bây giờ!

Triệu An An tròng mắt xoay chuyển, lập tức xoay người, cười tủm tỉm với Trịnh Kinh nói: “Trịnh cảnh sát, phiền anh giúp tôi một chút?”

Trịnh Kinh bị việc cô bỗng nhiên chuyển biến thái độ làm cho sợ tới mí mắt giật giật, lại không thể không căng da đầu nói: “Gíup cái gì?”

“Tôi để quên thư mời trong quán trà, anh giúp tôi lấy lại, tôi không dám lên, miễn cho cái tên Mực kia mơ ước sắc đẹp của tôi, không chịu thả tôi đi.”

Trịnh Kinh nghe được là giúp cô lấy đồ thì ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không phải là kêu hắn đem Du Mặc giết diệt khẩu là được!

Hắn rất muốn nói, trừ Mộc Thanh, không bao giờ sẽ có người mơ ước sắc đẹp của cô! Du Mặc là dạng người gì hắn là rõ ràng nhất, hắn căn bản sẽ không có khả năng mơ ước Triệu An An!

Trịnh Kinh xoay người trở về quán trà, rất nhanh liền lấy được thư mời cho Triệu An An, chỉ là hắn vẻ mặt nghi ngờ: “Thư mời này thật sự là cho cô? Không phải là mời đi chơi mà là làm hiệu trưởng đại học X?”

Triệu An An đi đến đại học X làm hiệu trưởng, năm nay trường học có thể xa sút, sang có thể mọt học sinh cũng không có a!

Hiệu trưởng là chức mà một người có thể tùy tiện làm sao? Làm vậy cũng quá qua loa!

Triệu An An một phen đoạt lấy thư mời của chính mình, bất mãn trừng mắt: “Như thế nào, anh có ý kiến a! Tìm tôi làm hiệu trưởng quả thật rất tinh mắt, tôi về sau khẳng định có thể đem đại học X chế tạo thành trường hằng đầu ngành giáo dục, đem cái trường Cambridge tất cả đều dẫm bẹp!”

Cô dõng dạc, Trịnh Kinh chỉ có thể áp xuống xúc động trợn trắng mắt, phối hợp với cô khoác lác: "Đúng đúng đúng, đại học X được cô đảm nhiệm, về sau khẳng định có là đệ nhất thế giới!”

Triệu An An vừa lòng gật gật đầu, sau đó vung lên bàn tay hắn: “Được rồi, giá trị lợi dụng của anh cũng đã hết, anh có thể lui xuống!"

Trịnh Kinh không chịu đi, dáng người thẳng đứng ở nơi đó, cất cao giọng nói: “Cô một mình ở bên ngoài, sao tôi có thể yên tâm, để tôi đưa cô về!”

Triệu An An nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Từ bao giờ mà anh quan tâm tôi như vậy?”

Trịnh Kinh sắc mặt không đổi nói: “Không phải tôi vẫn luôn quan tâm cô sao? Chẳng qua là cô không phát hiện mà thôi.”

Người Triệu An An rất nhanh liền nổi hết lên một tầng da gà, chán ghét nói: “Anh mau cút đi, hai ngày nay nói chuyện đều kỳ kỳ quái quái như vậy, căn bản không phải là phong cách anh, có bệnh thì nhanh đi tìm Mộc Thanh lấy thuốc, đừng ở trên đường khoe khoang sự phong nhã nữa!”

Trịnh Kinh bị Triệu An An nói “Khoe khoang phong nhã” làm cho tức ngã ngửa.

Nếu không phải hắn lo lắng cô một mình ở bên ngoài có nguy hiểm, hắn sẽ không muốn đi theo cô!

Hắn trở về hưởng thụ sự ôn nhu của Trịnh Luân, chơi cờ còn tốt hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi